Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2114 - Chương 2125: Vũ Khí? Vũ Khí Gì?

Chương 2125: Vũ khí? Vũ khí gì?
 

“Đi!”

Tần Dương có thể nghĩ đến, những người khác tự nhiên cũng nghĩ được,Hầu Vân Ba sắc mặt trầm xuống lặng yên như nước, nhanh chóng không vết tích xoay người lao đến.

Tất cả mọi người ngay sau đó, nhanh chóng lao thẳng vào trận địa.

Có thể sau một thời gian nữa, sẽ có nhiều người Nossa mạnh hơn đến đây, bọn họ dám lao đến chỉ có là tìm chết, nhưnghọ không ngần ngại.

Bởi vì bây giờ Mai Lạc Y chắc chắn đang ở trong tình huống rất tệ.

Bà ấy nhất định vẫn còn sống, bởi vì bà ấy đã đánh bại một người Nossa Hồng tiêu, khiến hắn và những người Nossa khác bị dọa cho bỏ chạy, nhưng bà ấy cũng không nhân cơ hội mà truy sát, chứng minh bà ấy đã bị thương nặng, đã không còn có năng lực truy sát người Nossa hồng tiêu nữa.

Nếu đã như vậy, tất cả mọi người phải quay lại, đưa bà ấy rời đi.

Không chỉ như thế, cái người Nossa hồng tiêu lúc chạy trốn vũ khí cũng không mang theo, cái thứ vũ khí đó cũng là lần đầu tiên xuất hiện như người Nossa hồng tiêu, có lẽ đã bị hỏng, hoặc là bị Mai Lạc Y giữ lấy, nếu như có thể đem thứ vũ khí ấy quay về đưa đến phòng nghiên cứu, có lẽ sẽ thu được rất nhiều thứ.

Vì công hay tư, tất cả mọi người đều phải quay lại!

Tốc độ của tất cả mọi người rất nhanh, phi nước đại xuyên qua rừng rậm, nhưng tốc độ của bọn họ so với Mai Lạc Y tất nhiên còn kém xa, cho nênđợi đến khi bọn họ quay lại được nơi đấu nhau đó, cũng đã là 5 6 phút sau rồi.

Cũng may trong đoạn thời gian này, trên trời không xuất hiện chiếc phi cơ nào.

Có lẽ là vì thân phận của cái người Nossa hồng tiêu này rất quan trọng, thực lực cường đại, bọn họ cũng đánh bại được, cho nên những người Nossa khác không dám đến tìm chết, cũng có thể vì bọn chúng đang chuẩn bị điều binh, đợi đến lần sau xuất hiện sẽ có quy mô lớn hơn.

Rừng vẫn đang cháy, khói cuồn cuộn, đã giúp cho mọi người có một phương hướng chắc chắn.

Tần Dương đợi mọi người xuất hiện ở điểm chiến đấu, nhưng lại phát hiện ở đó chỉ có một phần người Nossa hắc giáp, cùng những rãnh sâu do có gì đó chém xuống, những đường đen cháy xém, ngay cả bên trong cũng có khói đen bốc lên, thiết nghĩ không biết thứ vũ khí đỏ của người Nossa hồng tiêu đó mạnh đến cỡ nào.

Vậy mà ngoài đống lộn xộn ở đây, thì chả có bất cứ một ai.

Mai Lạc Y không ở đây,cá tiểu đội vô danh kia cũng không ở đây, thứ vũ khí kia cũng không ở đây. Thậm chí Tần dương còn nhìn thấy hai phần của hắc giáp rơi ở đây, rõ ràng là bị rơi xuống ở vị trí trung tâm của ám kim.

“Đuổi theo!”

Một thánh viên của đội nhanh chóng chạy ra bốn hướng, sau đó chắc chắn được phương hướng nói: “Bọn họ chạy theo hướng này!”

Thành viên này trong đội giỏi nhất là chiến đấu trong rừng, sinh tồn, theo dấu…các kỹ năng khác đều là chuyên gia cả, mọi người vừa nghe, không chút do dự theo sau anh ta nhanh chóng đuổi.

Cuộc rượt đuổi naỳ, hết cả nửa tiếng, mọi người chạy qua một ngọn đồi, sau đó cuối cùng cũng nhìn thấy được đội chạy phía trước, Mai Lạc Y đang nằm trên lưng của một thành viên trong đội, hai tay buống thõng, không rõ sống chết.

Mọi người trong lòng đều lo lắng, Hầu Vân Ba trầm giọng nói: “Đuổi theo ngay!”

Mọi người tăng tốc, rất nhanh đã đuổi kịp được tiểu đội chạy phía trước, đội chạy phái trước cũng đã phát hiện ra phía sau có người đuổi theo, dừng chân lại, ngương mặt đầy phòng bị.

Tần Dương đợi mọi người đứng trước mặt tiểu đội này, Tần Dương lướt qua đám người này xem cơ trên người để xác định danh tính.

Tiểu đội Hàn Quốc.

Tiểu đội Hàn Quốc nhìn rõ dấu hiệu của Tần Dương và người trong đội, sự phòng bị trên gương mặt giảm đi một chút, , thủ lĩnh là một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc kim đứng ra nói: “Bạn bè Hoa Hạ, các bạn đuổi theo sau chúng tôi làm gì?”

Hầu Vân Ba sắc mặt trầm lặng, chỉ vào Mai Lạc Y đang ở trên lưng của một thành viên trong đội ông ta: “Đó là đội trưởng của chúng tôi, bà ấy lúc trước nhìn thấy các người bị người Nossa nhắm đến, một mình đến cứu các người, bà ấy sao rồi?”

Gương mặt của người đàn ông tóc bạc kim lộ rõ vè cảm kích cười nói: “Bà ấy và người Nossa hồng tiêu có giao chiến với nhau, bị thương, ngất đi rồi, có lẽ là do tạc dụng của Phi Thiên, chúng tôi đang không biết phải làm thế nào để giao lại bà ấy cho các bạn Hoa Hạ, các bạn đến thật tốt….”

Hầu Vân Ba vẫy tay, hai người trong đội nhanh chóng chạy lên, đón lấy Mai Lạc Y trên lưng của thành viên đội kia, đơn giản kiểm tra qua một lượt, ngước đầu nói: “Hầu, đội trưởng cơ thể rất yếu, có lẽ là dùng Nhị đáng hoặc Tam đáng gông suất mà bị di chứng, trước mắt rơi vào trang thái hôn mê.”

Hầu Vân Ba nhanh chóng hạ lệnh: “Truyền dịch phục hồi cho bà ấy, Triệu Bác, cậu phụ trạch chăm sóc đội trưởng.”

“Rõ!”

Thành viên tên Triệu Bác, nhanh chóng mở một chiếc hộp mà anh ta mang theo, lấy ra một ống tiêm thép không gỉ,mở nắp, lộ ra đầu kim, tiêm vào tay của Mạc Lạc Y, tiêm toàn bộ dịch hồi phục vào.

Một thành viên khác lấy ra một đai đeo lưng, nhanh chóng buộc chặt Mai Lạc Y vào lưng của Triệu Bác.

Trong lúc Triệu Bác chữa trị cho Mai Lạc Y, ánh mắt của Hầu Vân Ba đã ngưng lại nhìn người đàn ông vạm vỡ trong Tiểu đội Hàn Quốc.

Sau lưng anh ta có đeo một cái túi gì đó dài quân khăn lại, có chút ánh sáng đỏ lộ ra bên ngoài tấm vải.

Người thủ lĩnh tóc bạch kim nhìn thấy ánh mắt của Hầu Vân Ba, ánh mắt khẽ động, hành quân lễ: “Cảm ơn các bạn Hoa Hạ đã cứu giúp, tiểu đội chúng tôi còn có nhiệm vụ cần làm, chúng tôi xin phép đi trước, đợi đến khi quay lại quân doanh, chúng tôi sẽ đến tận cửa cảm ơn, lấy ra chiếc hộp ám kim đã giữ trước đó!”

Một thành viên trong Tiểu đội bước ra với vẻ mặt miễn cưỡng, để chiếc túi khoác trên vai xuống trước, người đàn ông tóc bạch kim trầm giọng nói: “Đây là ám kim mà trước đây chúng tôi chiến đấu có được, chúng tôi không lấy gì, toàn bộ đưa cho các bạn, cũng coi như đó là một chút thành ý của chúng tôi.”

Hầu Vân Ba ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông tóc bạch kim: “Cảm ơn? Được đó, vậy đưa thứ vũ khí màu đỏ kia giao ra đây .”

Ánh mắt người đàn ông tóc bạch kim khẽ động, gương mắt có chút hốt hoảng: “Vũ khí gì?”

Hầu Vân Ba vẫn lạnh lùng nói: “Không cẩn giả vờ với chúng tôi, chúng tôi ở không xa đó, đã thấy thứ vũ khí mà người Nossa hồng tiêu đeo trên lưng, cùng chiến đầu với đội trưởng của chúng tôi, chúng tôi đều đã nhìn thấy hết rồi, lẽ nào đội trưởng chúng tôi liều cả mạng chiến đầu cứu các người, đánh lùi người Nossa, các người còn định chiếm lấy chiến lợi phẩm của đội trưởng chúng tôi sau khi chiến đấu hay sao?”

Người đàn ông tóc bạch kim lập tức biến sắc, trong ánh mắt lập tức do dự, nhưng ngay sau đó cũng bình tĩnh lại: “Tôi không biết các bạn nói gì, làm gì có thứ vũ khí đỏ nào?”

Hầu Vân Ba chỉ tay về phía người đàn ông trong tiều đội Hàn Quốc đang đeo một cái túi vải dài sau lưng, cười lạnh lùng nói: ““Ông định mở to mắt mà nói dối đó hả, lẽ nào ông lại nói với tôi, cái thứ mà dài tớ 3 mét kia là thứ vũ khí bí mật của Hàn Quốc các ông chế tạo à?Chúng tôi đã nhìn thấy rất rõ khi người Nosa còn chưa nhảy ra khỏi phi cơ, nếu như hôm nay ông vẫn giả ngốc không biết xấu hổ làm trò, vật đó chính là thái độ của các người với người đã cứu mạng mình hay sao?”

Người đàn ông tóc bạc kim gương mặt hơi ửng hồng,nếu như đã đều là người có mặt mũi, sao mà lại không biết xấu hổ như vậy, không biết mục đích thế nào, bị người ta nói như thế, tự dưng sẽ cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Người đàn ông tóc bạch kim cắn răng nói: “Đúng vậy, cậu đúng là nói đúng rồi đó không phải là vũ khí của người Nossa, thật sự là vũ khí bị mật mà chúng tôi làm ra!”
Bình Luận (0)
Comment