Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2119 - Chương 2130: Một Đêm Bạc Đầu

Chương 2130: Một đêm bạc đầu
 

“Khó mà nói được… Dù sao thì… Không tốt lắm.”

Ánh mắt Mai Lạc Y vô cùng ảm đạm, nhưng sau đó lại lập tức tràn đầy nhiệt huyết: “Nhưng có thể liều chết đánh một trận chiến với một đối thủ mạnh như vậy thực sự rất thoải mái!”

Tần Dương nghe được câu trả lời của Mai Lạc Y thì trong lòng cũng có ước chừng của mình, chỉ sợ tác dụng phụ không nhẹ. Công suất cao của Phi Thiên có thể khiến cho khí quan suy kiệt, nói đơn giản là lúc công suất cao là lúc thiêu đốt sinh mạng.

Mai Lạc Y đã một trăm tuổi, sinh mạng bị thiêu đốt thì làm sao có thể có kết quả tốt được?

Đội phó Hầu Vân Ba nghe được tin cũng chạy đến, nghe được cuộc đối thoại của hai người thì trầm giọng: “Đội trưởng, theo ý kiến của ngài thì chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Mai Lạc Y yên lặng một chút: “Tôi không còn sức để chiến đấu nữa, nếu như lại gặp phải một đội Nossa lợi hại thì tôi sẽ làm liên lụy đến mọi người, Bây giờ tôi có hai ý kiến, mọi người cân nhắc một chút.”

Hầu Vân Ba gật đầu: “Đội trưởng nói đi.”

Mai Lạc Y nói lên kế hoạch của mình: “Thứ nhất, tất cả đội viên quay trở lại, mặc dù tôi không chắc những đội ngũ khác có nhận được thông tin gì không nhưng tôi nghĩ bọn họ cũng không có cách nào tiến vào phi thuyền của đối phương trong khoảng ba kilomet cả, chuyện này đã được minh chứng bằng rất nhiều máu tươi. Thế nên tôi nghĩ với thông tin của người Nossa Hồng Tiêu và vũ khí Hồng Quang thì chúng ta có thể tiến vào top 5.”

Hầu Vân Ba gật đầu: “Đúng vậy, đối phương cũng bị thương không nhẹ.Hoặc là hắn sẽ co đầu rụt cổ không dám ra ngoài mà chỉ phòng thủ trong cứ điểm, hoặc là sẽ tấn công với một đội ngũ mạnh hơn. Nếu trường hợp đó xảy ra thì nếu đội tình báo nào gặp được thì chỉ sợ không ai còn sống mà quay về. Đối phương đã chiếm được quyền khống chế bầu trời, hoạt động trên mặt đất của chúng ta vô cùng bị động, lỡ như đối phương chuẩn bị vũ khí bí mật gì đó từ trên cao thì chúng ta chẳng khác nào những tấm bia sống.”

Mai Lạc Y nói tiếp phương án thứ hai: “Phương án hai chính là đoàn đội chúng ta chia làm hai đội. Đội thứ nhất cùng tôi và đại kiếm Hồng Quang, túi ám kim kia quay về, những vật này không để mất được. Đội thứ hai tiếp tục ở lại đây, dù sao thì thời gian cho hoạt động lần này là mười ngày, bây giờ vẫn còn sớm. Nhưng những người ở lại không tập trung chiến đấu mà chú trọng việc quan sát và do thám, tiếp tục tìm kiếm những thông tin tình báo nếu có thể.”

Hầu Vân Ba suy nghĩ: “Đây cũng là một biện pháp ngay. Hôm nay Nossa đã bị ngài đánh một trận phủ đầu, Hồng Tiêu cũng bị thương nặng. Không biết người Nossa sẽ có những hành động gì tiếp theo, nếu chúng ta phát hiện ra được một số thông tin có lợi thì sẽ rất tốt… Cá nhân tôi nghiêng về phương án thứ hai, đội trưởng, ý ngài thì sao?”

Mai Lạc Y trầm ngâm: “Tôi cũng cảm thấy có thể thực hiện phương án hai, nếu bây giờ rời đi hết thì thật đáng tiếc. Cho dù chỉ ở lại để quan sát tình hình cũng sẽ có ít nhiều thu hoạch.”

Mai Lạc Y bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Dương: “Tần Dương, ý cậu thế nào?”

Tần Dương sửng sốt một chút, không ngờ Mai Lạc Y lại hỏi ý kiến của mình. Hắn lập tức trả lời: “Tôi nghe theo mệnh lệnh!”

Mai Lạc Y lắc đầu: “Tôi đang hỏi ý kiến của cậu.”

Tần Dương suy nghĩ rồi nói: “Tôi muốn ở lại xem xem.”

Mai Lạc Y nhíu mày: “Cậu muốn ở lại?”

Tần Dương gật đầu: “Tôi vẫn còn sức chiến đấu, gặp những Hắc Giáp, Lam Lăng bình thường chắc không vấn đề gì, số lượng Hoàng phương cũng ít, còn Hồng Tiêu chỉ có một, tôi đoán cũng không còn Hồng tiêu khác. Hơn nữa, bọn chúng có địa bàn rất lớn nên chắc phải cử đi nhiều nơi, quân số hiện tại chắc không nhiều lắm.”

Mai Lạc Y nhíu mày: “Nhưng ở lại có thể sẽ rất nguy hiểm…”

Tần Dương bật cười: “Cho dù ai ở lại cũng sẽ gặp nguy hiểm, tôi lưu lại cũng thế thôi. Nhưng cho dù có gặp nguy hiểm thì tôi cũng có khả năng trốn thoát và sống sót lớn nhất. Nếu đã như vậy thì tại sao lại không cho tôi ở lại chứ?”

Hầu Vân Ba do dự một chút: “Nhưng cậu không phải thành viên của Bàn Cổ, cũng không phải chiến sĩ Thâm Lam. Tương lai của cậu vô cùng sáng lạn, nếu như có bất cứ tai nạn nào ở đây…”

Tần Dương cười nói: “Chỉ có những chiến sĩ trải qua mưa gió mới là những chiến sĩ tốt. Chẳng lẽ bởi vì một người có thiên phú, tương lai có thể trở thành một người hữu ích nên phải được bảo vệ kĩ càng, không cho hắn trải qua bất kì nguy hiểm nào, chờ sau này hắn mạnh mẽ rồi bắt đầu cống hiến sao?”

Mai Lạc Y nghe thế thì ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: “Nói hay lắm! Nếu cậu đã nghĩ được như thế thì tôi cũng ủng hộ cậu… Cậu muốn bao nhiêu người?”

Tần Dương suy nghĩ một chút: “Tôi nghĩ một mình tôi là đủ rồi.”

Mai Lạc Y nhìn Tần Dương, ánh mắt sáng ngời: “Lí do?”

Tần Dương mỉm cười: “Không phải chỉ ở lại để theo dõi thôi sao? Một mình tôi ở lại thì cho dù là ẩn nấp hay chạy trốn đều tiện hơn, càng nhiều người càng dễ bại lộ.”

Mai Lạc Y nhìn Hầu Vân Ba một cái, suy nghĩ hai giây rồi gật đầu: “Được rồi, vậy thì một mình cậu ở lại, nếu cần trang bị gì thì cứ lấy.”

Tần Dương cười: “Được, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa!”

Mọi chuyện cứ quyết định như thế, Tần Dương nhìn Mai Lạc Y hơi mệt mỏi thì không nói gì nữa, mọi người tiếp tục nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau Tần Dương tỉnh dậy từ giấc ngủ say, duỗi lưng một cái. Chỉ sợ sau này ở một mình hắn sẽ không có cơ hội được ngủ say như vậy nữa, vì ngoài Nossa ra vẫn còn các loại dã thú biến dị, hắn ở một mình thì làm gì dám ngủ sâu chứ?

Tần Dương đứng dậy, bước đi mấy bước, nhìn thấy Mai Lạc Y thì hắn bỗng nhiên sững sờ.

Mái tóc ban đầu của Mai Lạc Y xinh đẹp và đen nhánh, bây giờ đã chuyển thành tóc bạc!

Mặc dù không đến mức trắng bệch, nhưng hôm qua vẫn là màu đen mà sau một đêm đã biến thành màu bạc, lại còn rất bóng loáng, điều này khiến người ta sửng sốt.

Mai Lạc Y nhìn thấy vẻ mặt của Tần Dương thì mỉm cười: “Sao thế, thấy tôi bạc hết đầu thì sợ ngây người rồi à?”

Tần Dương nhất thời không biết nói gì, lắp bắp: “Cái này…. Đây… Đây là di chứng của trận chiến hôm qua sao?”

Ánh mắt Mai Lạc Y hiện lên vẻ buồn bã, nhưng ngay sau đó đã khôi phục vẻ bình tĩnh: “Mọi chuyện đều phải trả giá, tôi cũng đã là một bà già một trăm tuổi rồi, tóc bạc không phải là chuyện rất bình thường à? Dù sao cũng coi như ông trời cho tôi chút thể diện, không biến tôi thành một bà già nhăn nheo tuổi già sức yếu…”

Tần Dương ngẩn người, chân tay luống cuống, Mai Lạc Y bật cười: “Chỉ là tóc bạc thôi mà, trở về tôi đi nhuộm lại là được. Chờ đến khi cậu trở về nhìn thấy tôi thì sẽ lại là dáng vẻ như trước đây, không có gì khác biệt… Không phải cậu rất có tài ăn nói sao, làm sao lại như thế này…”

Tần Dương thở ra một hơi, khẽ mỉm cười: “Cho dù tóc bạc thì Mai tiền bối vẫn có khí chất xinh đẹp nhất!”
Bình Luận (0)
Comment