Chương 2129: Lựa chọn giá trị lớn hơn
“Tần Dương, cậu giỏi thật đấy. Ông ta là một chí tôn cường giả mà cậu nói chém là chém, đối phương còn không thể nào tránh được, thật là bá đạo!”
“Quá mạnh! Cái tên chí tôn cường giả kia còn chẳng đỡ nổi một đao, sức chiến đấu của cậu còn vượt qua cả trời!”
“Tần Dương, gia nhập Bàn Cổ chúng tôi đi. Sức chiến đấu mạnh mẽ như cậu mà không đến Bàn Cổ thì thật sự rất đáng tiếc!”
Mọi người nhanh chóng rời khỏi khu vực vừa rồi, không thấy máy bay của Nossa xuất hiện trên bầu trời, bọn họ lúc này mới dám thở phào một hơi. Trong lúc ngồi nghỉ ngơi lấy sức thì bắt đầu nói nhảm để thể hiện sự sửng sốt và sợ hãi của mình lúc trước.
Những lời này vừa rồi rất muốn nói nhưng phải cố kìm nén lại, bây giờ cuối cùng đã có thể nói thoải mái rồi.
Tần Dương mỉm cười, hắn cũng vô cùng hài lòng với hiệu quả chiến đấu của mình hôm nay, người đó là chí tôn cường giả đấy! Nếu nói hắn không kích động chút nào thì hoàn toàn không có khả năng, chỉ là hắn vẫn khiêm tốn như trước: “Chủ yếu là do ông ta chủ quan, một đao kia cũng không dốc toàn lực, cũng không khởi động Phi Thiên, chắc là do cảm thấy tôi còn trẻ.”
Tuy mọi người đều khen ngợi Tần Dương điên cuồng nhưng bọn họ cũng biết Tần Dương nói thật. Nếu như đối phương dốc hết sức lực, còn khởi động Phi Thiên thì sức chiến đấu nhất định không thể bị Tần Dương ngăn cản.
Với tư cách là đội phó, Hầu Vân Ba cũng không tiếc lời tán dương: “Tần Dương làm tốt lắm! Nếu như không nhờ vào một đao của cậu làm ông ta bị thương, lấy lại đại kiếm hồng quang thì ông ta nhất định sẽ không chịu trả lại đâu. Hoặc sau này có trả lại thì cũng sẽ rất phiền phức.”
Tần Dương cười: “Tôi là một phần tử trong đội, tất nhiên phải dốc hết sức mình. Hơn nữa đây là chiến lợi phầm của Mai tiền bối, bà ấy bỏ ra nhiều như vậy, chúng ta làm sao có thể để chiến lợi phẩm này trở thành đồ vật trong tay người khác được?”
Tần Dương nói xong thì quay đầu nhìn Mai Lạc Y vẫn còn đang hôn mê, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Không biết Mai tiền bối bị thương như thế nào, hi vọng không có gì đáng ngại.”
Sắc mặt Hầu Vân Ba đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt ngưng trọng: “Mai tiền bối đã mở công suất chiến đấu cấp cao, nếu không thì làm sao có thể bị phản phệ mà hôn mê bất tỉnh như thế này được…”
Tần Dương nghe Hầu Vân Ba nói thế thì trong lòng càng lo lắng hơn: “Nếu mở công suất chiến đấu cao cấp thì sẽ có ảnh hưởng gì?”
Hầu Vân Ba lắc đầu: “Cái này phải trở về đại doanh, tiến hành kiểm tra toàn diện thì mới biết được. Một khi mở chiến đấu cấp cao thì thực lực cao hơn nhưng cũng nghiền ép thân thể. Thực lực càng cao thì thân thể bị tổn thương càng nhiều. chưa kể Mai tiền bối còn hơn trăm tuổi, mặc dù đánh bại được Hồng Tiêu của Nossa nhưng chắc cũng phải trả một cái giá không nhỏ!”
Tâm trạng Tần Dương trở nên nặng nề hơn mấy phần, đỉnh phong cường giả, bất khả chiến bai trong thiên hạ, vậy mà bây giờ đối mặt với binh sĩ Hồng Tiêu của Nossa lại phải mở công suất thực lực cấp cao mới có thể đánh thắng. Nếu như đối phương có thêm nhiều Hồng Tiêu thì chẳng phải sẽ càng lúc càng mạnh hơn hay sao?
“Đội phó Hầu, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Hầu Vân Ba giơ tay nhìn đồng hồ: “Sắp tối rồi, tìm chỗ nghỉ qua đêm trước đã. Chờ Mai tiền bối tỉnh rồi sẽ quyết định hành động tiếp theo.”
Do dự một chút, Hầu Vân Ba quay đầu nhìn Tần Dương: “Tần Dương, nếu như tối nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu chúng ta lâm vào nguy hiểm, nếu ngay cả cậu cũng không chắc có thể dành chiến thắng thì hãy nhanh chóng cõng Mai tiền bối và cầm thanh kiếm Hồng Quang kia trở lại doanh trại, chúng tôi sẽ tận lực giúp cậu tranh thủ thời gian.”
Sắc mặt Tần Dương biến đổi, quét mắt nhìn những người khác. Hắn cũng không thấy ai có vẻ không cam lòng hoặc không vui cả, chỉ thấy một mảnh yên tĩnh, ai cũng cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Hầu Vân Ba nhìn Tần Dương như thế, biết hắn đang suy nghĩ điều gì, thấp giọng nói: “Chúng tôi đều là người của Bàn Cổ, phần lớn đều là chiến sĩ Thâm Lam. Bảo tồn giá trị lớn nhất là trọng trách mà chúng tôi phải làm. Thực lực cậu mạnh nhất, có hi vọng chạy trốn nhất. Hơn nữa, cho dù là Mai tiền bối hay là đại kiếm Hồng Quang đều là những giá trị to lớn không thể dự đoán được. Mạng sống của tất cả chúng tôi cộng lại cũng không bằng một trong hai, thế nên cậu không cần do dự, nếu gặp nguy hiểm thì cậu hãy chạy đi, đừng do dự gì cả!”
Có lẽ cảm thấy bản thân nói quá nghiêm trọng khiến Tần Dương có áp lực nên Hầu Vân ba thở dài một hơi, đang định nói tiếp thì Tần Dương đã gật đầu: “Được.”
Nhìn ánh mắt kiên định và bình tĩnh đó, Hầu Vân Ba vỗ vai Tần Dương: “Không cần căng thẳng, tôi chỉ nói đến trường hợp xấu nhất thôi, tránh để đến lúc đó mọi người liên lụy làm trễ nải thời gian của cậu. Mọi chuyện có lẽ sẽ không như thế, trận đánh kia Mai tiền bối đã khiến bọn Nossa sợ hãi chạy mất dép, bọn chúng cũng không biết Mai tiền bối hôn mê nên mới không dám đi ra ngoài này.”
Tần Dương khẽ cười: “Hi vọng là như thế!”
Hầu Vân Ba không nói gì nữa, quay đầu phân phó đội viên: “Mọi người thay nhau canh gác, đi nghỉ sớm đi!”
Tất cả đều đã sắp xếp đâu vào đấy, bận rộn làm công việc của mình, trừ những người đến phiên gác thì những người khác đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tần Dương ngủ đến nửa đêm thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động.
“Đội trưởng, ngài tỉnh rồi!”
Tần Dương lập tức xoay người ngồi dậy, đầu ốc hơi hỗn loạn nhanh chóng thanh tỉnh, Mai Lạc Y tỉnh rồi?
Tần Dương nhìn đồng hồ đeo tay, ba rưỡi sáng.
Hắn đi ra từ sau cây đại thụ, đúng lúc nhìn thấy Mai Lạc Y đang dựa vào thân cây ngồi thẳng dậy, đúng là đã tỉnh.
Mai Lạc Y nhìn xung quanh, thấy đều là quân đội Hoa Hạ thì thở phào nhẹ nhõm: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Gần nửa ngày, bây giờ là ba rưỡi sáng.”
Mai Lạc Y ừ một tiếng, đầu óc dường như nhớ đến chuyện gì đó, giọng nói lập tức trở nên dồn dập: “Sao mọi người lại tìm được tôi? Thanh kiếm kia đâu?”
“Kiếm ở đây, chúng tôi đã lấy lại được từ tay tên đội trưởng Hàn Quốc kia. Bọn họ muốn cướp thanh kiếm này làm của riêng nhưng đã bị Tần Dương lấy lại, Tần Dương còn chém bị thương đội trưởng của bọn họ.”
Triệu Bân nói tóm tắt tình hình, vẻ mặt lo lắng của Mai Lạc Y biến mất, thở phảo một hơi: “Thế là tốt rồi!”
Tần Dương đi đến bên cạnh Mai Lạc Y, ngồi xổm xuống, ân cần hỏi han: “Đội trưởng, ngài cảm thấy thế nào rồi?”
Mai Lạc Y cười khổ: “Có thể di chuyển bình thường nhưng không thể phát huy hết sức mạnh, cần phải dưỡng thương một thời gian. Nếu như lúc này lại dốc toàn lực chiến đấu một lần nữa thì chỉ sợ kinh mạch toàn thân sẽ đứt hết, khí quan khô kiệt.”
Trong lòng Tần Dương run lên một cái, thận trọng hỏi lại: “Đội trưởng, người mở chiến thuật cao cấp sao? Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của nói?
Vẻ mặt Mai Lạc Y hơi phức tạp: “Không có cách nào khác, nếu không mở thì tôi sẽ không thể đánh bại được đối phương. Nhưng tiếc là cuối cùng vẫn để hắn trốn thoát. Ban đầu tôi định chém chết hắn, nhưng lại chỉ có thể làm hắn bị thương.”
Tần Dương quan tâm hỏi: “Đội trưởng, thân thể của ngài, ừm, ý tôi là, tác dụng phụ của chuyện mở công suất cấp cao…”