Chương 2128: Còn có thể sống cũng đã là không tồi rồi
Một đao của Tần Dương cũng không coi là trí mạng, nhưng vết thương cũng không nhẹ.
Mặc dù Tần Dương không lợi dụng sự chủ quan của đối phương để giết chết đối phương nhưng cũng sẽ không để cho ông ta yên ổn, vì hắn còn phải bảo đảm sự an toàn cho bản thân và đồng đội.
Bị thương ở ngực, nếu như ông ta vẫn tiếp tục động thủ thì máu sẽ càng chảy ra nhiều hơn, nếu mở Phi Thiên thì máu sẽ phun ra càng nhiều.
Ông ta có bao nhiêu máu để chảy chứ?
Ông ta vận công phong bế vết thương, ngăn không cho máu tiếp tục chảy ra ngoài. Ông ta nhìn về phía Tần Dương, ánh mắt tràn đầy sát khí, bàn tay cầm đao siết chặt gấp hai lần.
Tần Dương bình tĩnh nhìn ông ta nắm chặt thanh đao: “Sao thế, muốn thử cảm giác vết thương rỉ máu à?”
Ông ta nhìn Tần Dương: “Có vẻ cậu không sợ tôi sẽ giết cậu để trút giận?”
“Sợ! Tất nhiên là sợ chứ!”
Tần Dương thuận miệng trả lời, mang theo sự trêu chọc: “Nhưng mà ông phải có khả năng giết chết tôi mới được. Đừng nghĩ mình là chí tôn thì muốn làm gì cũng được, đừng quên vừa rồi nhát đao kia làm sao chém được vào ngực ông.”
Người đàn ông tóc bạch kim biến sắc, đúng vậy, một đao của Tần Dương vô cùng hung hãn, uy lực không thua kém gì chí tôn cường giả. Vừa rồi hắn đẩy thanh đao của ông ta ra, sau đó chém đứt ánh sáng bảo vệ của ông ta, khiến ông ta bị thương!
Người thanh niên này nhìn qua mới chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng sức chiến đấu lại có thể so với chí tôn cường giả. Chẳng nhẽ hắn có thuật trú nhan, thực ra đã là bốn mươi năm mươi hoặc là sáu mươi tuổi?
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Cùng một câu hỏi, cùng một người hỏi, nhưng ý nghĩ ẩn chứa trong đó đã hoàn toàn khác biệt.
Tần Dương nhếch môi: “Làm sao? Muốn tìm tôi báo thù à? Tôi là Tần Dương, nếu không phục thì trở lại đại doanh cứ đến tìm tôi, tôi tiếp!”
“Tần Dương!”
Tần Dương vừa nói xong thì các thành viên trong tiểu đội Hàn Quốc lập tức ồn ào, mọi ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía hắn.
“Cậu ta là Tần Dương?”
“Là chuyên gia y tế của Hoa Hạ?”
“Chính là cậu ta, quán quân cá nhân cuộc thi giao lưu giữa các nhà tu hành trẻ của Hoa Hạ và nước Mỹ!”
“Cậu ta là người của Bàn Cổ?”
“Thảo nào nhìn quen mắt đến thế, chỉ là nhất thời không nhận ra. Tôi không ngờ Tần Dương lại xuất hiện ở đây...”
Người đàn ông tóc bạch kim nghe thế cũng hơi biến sắc, tất nhiên ông ta đã từng nghe đến tên Tần Dương. Tần Dương khá nổi tiếng ở Hàn Quốc, không chỉ bởi vì hắn tham gia cuộc thi kia mà còn vì hắn đã từng đánh bại hai vị chuyên gia y tế nổi tiếng của Hàn Quốc.
Loại người như thế này, cho dù ông ta không quan tâm đến thời sự thì vẫn biết đến. Tuy nhiên, ông ta là một chí tôn cường giả, thế nên không thèm để Tần Dương vào mắt, dù sao cũng chỉ là một tên tiểu bối có chút tài hoa mà thôi.
Ông ta không ngờ lại gặp Tần Dương trong tình huống như thế này, lại còn bị Tần Dương làm cho bị thương. Ông ta cảm thấy mình không còn mặt mũi gì nữa, bị một tên nhãi ranh mới hơn hai mươi tuổi làm bị thương...
Ông ta tức giận, nắm chặt lấy chuôi dao, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.
Sức chiến đấu của Tần Dương vượt ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Ông ta đặt tay lên ngực tự hỏi, trừ khi mình khởi động Phi Thiên, nếu không cũng rất khó đánh bại Tần Dương. Nhưng nếu ông ta khởi động Phi Thiên thì máu từ vết thương sẽ phun ra ngoài như suối.
Tần Dương thấy ông ta không lên tiếng, cũng không có hành động gì thì hiểu được tâm lý của đối phương. Hắn quay đầu nói với Hầu Vân Ba: “Đội phó Hầu, tình huống hiện tại chưa rõ thế nào, mặc dù Nossa đã bị đánh lui nhưng nói không chừng sẽ trở lại nhanh chóng. Tôi nghĩ chúng ta đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, mau rời khỏi đây càng sớm càng tốt!”
Hầu Vân Ba nhìn thoáng quangười đàn ông tóc bạch kim đối diện, gật đầu: “Ừ, đúng thế, chúng ta rút lui... Những người bạn Hàn Quốc, các người cũng tranh thủ thời gian rời đi đi, đội trưởng các người bị thương nặng như thế, nếu lát nữa kẻ địch lại kéo tới thì các người không phải là đối thủ của bọn họ đâu.”
Những lời này của Hầu Vân Ba giống như có lòng tốt nhắc nhở, nhưng thực tế lại như đâm đối phương một đao.
Vừa rồi tất cả đều nhờ đội trưởng Mai ở đây mới có thể chặn được sự tấn công của Nossa. Bây giờ nếu chỉ dựa vào đám người này thì chắc chắn sẽ chết không cần bàn cãi. Nếu tiếp tục lề mề ở đây, chờ đến khi Nossa đuổi tới thì không ai có thể cứu bọn họ được nữa.
Hầu Vân Ba nói xong cũng không đợi đối phương phản ứng mà nhanh chóng đi về phía đội viên của mình: “Đi thôi!”
Các đội viên vừa rồi chứng kiến Tần Dương ra tay, không những lấy lại thanh kiếm Hồng Quang mà còn đánh cho đội trưởng của đối phương, tên chí tôn cường giả hèn hạ vô sỉ kia bị thương nặng, trong lòng ai cũng sảng khoái vì được trút giận, xoay người rời đi.
Lúc Hầu Vân Ba rời đi vẫn không quên cầm theo túi ám kim mà đội Hàn Quốc đưa cho lúc này. Dù sao bọn họ cũng náo loạn như vậy, anh ta cũng chẳng cần phải giả vờ lịch sự.
Người đàn ông tóc bạch kim nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt tái xanh, bàn tay cầm đao khẽ run rẩy, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tần Dương. Ông ta nhìn bộ giáp màu đen khác với những người khác của Tần Dương, cuối cùng vẫn không ra tay.
Bởi vì ông ta không nắm chắc!
Tần Dương đi cuối cùng, cảnh giác nhìn về phía ông ta, đến khi tất cả các thành viên trong đội đều lùi một khoảng cách an toàn thì hắn mới xoay người lao nhanh đến.
Tiểu đội Hàn Quốc nhìn thấy nhóm người Tần Dương rời đi thì cả đám vô cùng uể oải, không có cách nào khác, bọn họ chẳng thể làm được gì. Cứ nghĩ đội trưởng Mai của bọn họ hôn mê thì sẽ không còn ai là đối thủ của đội trưởng bọn họ. Nhưng ai ngờ cuối cùng lại bị người ta đánh cho tan tát, vừa cướp đồ vừa đánh người, lại còn mang hết cả ám kim đi.
Số ám kim đó đều là chiến lợi phẩm của tiểu đội Hàn Quốc!
Vị cường giả xinh đẹp kia đối đầu với Nossa chứ đâu có quan tâm đến những tiểu binh kia? Là đội trưởng của bọn họ đánh chết đám tiểu binh đó, lấy được ám kim. Ban đầu định dùng ám kim để bịt miệng quân đội Hoa Hạ, nhân cơ hội lấy vũ khí, nhưng không ngờ cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài.
“Đi!”
Người đàn ông tóc bạch kim tức giận nói một câu rồi xoay người rời đi.
“Chúng ta cứ đi như vậy sao?”
Có đội viên không cam tâm hỏi một câu, tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Ông ta dừng bước, lạnh nhạt nói: “Nếu không thì còn có thể làm gì? Liều mạng đánh nhau à? Chúng ta thắng được sao? Chúng ta có thể giết được tất cả đám người đó sao?”
Tất cả đều yên lặng, một đội viên lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng túi ám kim kia là chiến lợi phẩm của chúng ta...”
Ông ta cũng yên lặng, sau đó thản nhiên nói: “Mọi người còn có thể sống mà đứng ở đây nói chuyện với nhau đã là tốt lắm rồi. Năng lực không bằng người ta thì đừng nói gì nữa...”