Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2116 - Chương 2127: Chí Tôn? Tôi Chém!

Chương 2127: Chí tôn? Tôi chém!
 

Khi Hàn Vân Ba nói chuyện với đội trưởng Hàn Quốc thì Tần Dương đứng bên cạnh một mực thờ ơ lạnh nhạt.

Hành vi của đội quân Hàn Quốc cũng không nằm ngoài dự đoán của Tần Dương, bởi vì ngay từ khi mới bắt đầu bọn họ đã chủ động giao ra ám kim, mục đích là dùng ám kim để phân tán sự chú ý của mọi người.

Nếu như mọi người vui vẻ vì nhận được ám kim, bỏ qua món vũ khí kia, cõng Mai Lạc Y rời khỏi đây thì bọn họ đã coi như thành công lấy được món vũ khí đó đến tay.

Đáng tiếc người của Hoa Hạ đã sớm thấy rõ ràng, làm sao có thể để bị anh ta lừa gạt được?

Vũ khí bí mật của Hàn Quốc?

Mai Lạc Y là đỉnh phong cường giả mà lại chiến đấu đến hôm mê bất tỉnh, mấy người lại không hề hấn gì. Dựa vào thực lực của mấy người, mấy người nói mình có tham gia chiến đấu không thấy xấu hổ sao?

Không có sự hỗ trợ của Mai Lạc Y thì chỉ sợ tiểu đội của mấy người đã sớm bị oanh tạc thành tro bụi rồi!

Nhìn đối phương vẫn khăng khăng nói vũ khí đó là của bọn họ, thậm chí còn rắp tâm giết người diệt khẩu. Mặc dù đối phương chưa hề làm ra bất cứ chuyện gì hay là có câu nói gì nhưng nhìn sự do dự và ánh mắt hung hăng của anh ta thì cả Hầu Vân Ba và Tần Dương đều thấy rõ như ban ngày.

Không có Mai Lạc Y ở đây thì có vẻ như thực lực của tiểu đội Hàn Quốc vượt trội hơn so với Hoa Hạ, nhưng những lời nói lạnh lùng và ngạo mạn của Hầu Vân Ba lại khiến cho đối phương ném chuột sợ vỡ bình quý.

Quốc gia có thực lực cường đại, nói chuyện tất nhiên cũng rất mạnh mẽ!

Cho dù ngươi có giết chết ta, cho dù hoàn cảnh vô cùng bất lợi, nhưng trừ khi ngươi có thể giết được hết tất cả, bằng không thì cũng không có gan mà ra tay!

Đây chính là lợi thế của việc có nền tảng vững chắc!

Cho dù lực lượng cá nhân yếu ớt nhưng sau lưng lại có một thế lực vô cùng to lớn thì bất cứ ai muốn động đến cũng sẽ phải suy nghĩ kĩ càng.

Đối phương từ bỏ chuyện giết người diệt khẩu, nhưng vẫn chuẩn bị dùng thực lực cưỡng ép mang vũ khí hồng quang rời khỏi đây. Ngay khi Hầu Vân Ba ra tay thì Tần Dương cũng ra tay.

Cả hai cùng nhắm vào một người, chính xác là cùng nhắm đến một mục tiêu.

Hầu Vân Ba bị đội trưởng của đối phương, cũng chính là một chí tôn cường giả dễ dàng ngăn lại. Nhưng Tần Dương lại cố tình chậm hơn Hầu Vân Ba một nhịp, trong nháy mắt, ngay khi đội trưởng của đối phương chặn được Hầu Vân Ba thì Tần Dương lập tức vượt qua anh ta, trực tiếp đứng trước mặt người đàn ông đang khiêng thanh kiếm hồng quang.

Người đàn ông kia cũng vô cùng cảnh giác, nắm chặt thanh đao ám kim trong tay, hơn nữa còn không có vỏ đao. Ngay khi Tần Dương xuất hiện bên cạnh anh ta như một bóng ma thì anh ta sửng sốt kêu lên một chút, sau đó theo bản năng nâng đao chém về phía Tần Dương.

Thực lực của người đàn ông này không tệ, nhưng đáng tiếc lúc này Tần Dương đã mở ra chiến giáp Kỳ Tích, thực lực được tăng lên rất nhiều. Đối đầu với người đàn ông cầm đao kia, hắn chỉ cần hơi nâng cổ tay một chút thì người đàn ông kia đã chém vào không khí.

Tần Dương thuận thế tiến thêm một bước, vung tay một cái, chiếc thắt lưng buộc chặt lấy túi vải lập tức đứt lìa.

Tần Dương cắt đứt đây lưng, sau đó lật ngược tay lại, đập lên ba vị trí trên áo của người đó.

Người đàn ông kia chém một đao thất bại, lại thấy Tần Dương cắt đứt dây thắt lưng thì vừa sợ hãi vừa giận dữ. Anh ta chưa kịp đánh trả thì bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một cố lực lượng mạnh mẽ truyền đến, cả người nhất thời không kịp phòng bị, bay lên không trung rồi nện về phía trước.

Cùng lúc đó, người đàn ông tóc bạch kim trước mặt dùng một đòn đánh lùi Hầu Vân Ba nhưng lại thấy Tần Dương tập kích thì kinh sợ không thôi. Ông ta xoay người đánh về phía hắn, nhưng chưa kịp ra tay thì đồng đội của ông ta đã lao thẳng về phía mình.

Người đàn ông tóc bạch kim cảm thấy không thể đỡ được thanh đao kia nên chỉ còn cách nâng tay trái lên đỡ lấy đội viên của mình, cứ thế trì hoãn thời gian. Tần Dương bắt được cái túi vải, quăng về phía doanh trại của mình rồi lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn ông ta.

Ông ta buông đội viên của mình ra, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhìn lướt qua mấy người Hoa Hạ đã bắt được chiếc túi vải, sau đó lại nhìn Tần Dương.

Vừa rồi Tần Dương đứng đầu trong hàng ngũ, nhưng nhìn hắn còn trẻ tuổi như vậy nên ông ta cũng không để tâm, cảm thấy tuổi còn trẻ như thế thì năng lực cũng chẳng đâu vào đâu, cùng lắm thì cũng chỉ là đại thành mà thôi. Nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt, tốc độ và những hành động quỷ dị của Tần Dương giống như đang tát vào mặt ông ta.

“Cậu là ai?”

Tần Dương cười cười: “Tôi là ai không quan trọng, đây là đồ của chúng tôi, các ông không được lấy đi!”

Người đàn ông tóc bạch kim nhìn hắn chằm chằm: “Các cậu đang ép tôi đấy à!”

“Nếu các ông đã có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế này, đã thế còn không có điểm dừng, thế thì chúng tôi cũng phải dùng cách vô liêm sỉ để đấu lại thôi!

Tần Dương thu lại nụ cười: “Bây giờ chúng tôi chuẩn bị rời đi, trừ khi các ông muốn giết hết chúng tôi, còn không thì chúng tôi xin đi trước. Ơn cứu mạng coi như thôi, dù sao thì các ông cũng không quan tâm, cũng không nhớ được.”

Lời nói của Tần Dương giống như một cái tát giáng thẳng vào mặt nhóm người đối diện, vẻ mặt ai cũng phức tạp, phẫn nộ, xấu hổ, nhục nhã.

Người đàn ông tóc bạch kim đột nhiên lạnh lùng nói: “Tuổi còn trẻ mà khẩu khí lớn lắm, để tôi đấu với cậu một chút!”

Nói xong, thân hình ông ta lóe lên, lao về phía Tần Dương.

Ông ta muốn dạy dỗ Tần Dương!

Không cần biết có cướp được đại kiếm hồng quang về hay không, cứ tìm một lý do để đánh trước đã.

Đối mặt với sự công kích đó, Tần Dương không sợ hãi chút nào, trực tiếp vỗ mạnh vào trước ngực chiến giáp Kỳ Tích.

“Bốp!”

Ánh mắt Tần Dương càng thêm đỏ, có thêm vài phần cuồng nhiệt và khát máu.

“Vút!”

Thanh đao ám kim vung lên, cực kì dữ tợn, không nương tay chút nào.

Người đàn ông tóc bạch kim hừ lạnh, cũng vung đao tới. Ông ta muốn đánh bay thanh đao của Tần Dương, đối với một chí tôn cường giả mà nói thì đánh bay vũ khí của một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Cho dù hắn có Phi Thiên thì sao chứ? Sức mạnh có thể tăng lên bao nhiêu?

“Keng!”

Hai thanh đao chạm vào nhau trên không trung, trường đao của ông ta không tự chủ được bị đẩy ra, bởi vì sức mạnh ẩn chứa trên thanh đao của Tần Dương quá mãnh liệt!

Ông ta vừa rồi vì tức giận nên cũng không quá coi trọng Tần Dương. Nhưng thực tế chứng minh, không phải ông ta không coi trọng Tần Dương, mà là ông ta đã đánh giá Tần Dương quá thấp!

Tần Dương căn bản không giống những suy đoán thông thường!

Đáng tiếc nhất là có một số sai lầm nếu phạm phải một lần thì sẽ không còn cơ hội để phạm phải lần thứ hai!

Sau khi Tần Dương đáng lùi thanh đao của người đàn ông tóc bạch kim thì thanh đao trong tay hắn khẽ dừng lại một chút, sau đó chuyển hướng nhanh như một cơn gió, lướt qua ngực của ông ta.

Trước ngực ông ta có một tia sáng trắng lóe lên nhưng vẫn không thể ngăn được thanh đao ám kim bất khả chiến bại!

Máu tươi bắn ra!

Trước ngực ông ta xuất hiện một vệt máu dài và sâu, máu tươi phun ra.

Ông ta cúi đầu, kinh ngạc nhìn vết thương trên ngực mình.

“Sao cậu dám!”

Tần Dương thu đao lại, lạnh lùng nói: “Các ông dám làm chuyện vô liêm sỉ như thế thì tại sao tôi lại không dám chém ông một đao?”
Bình Luận (0)
Comment