Chương 2138: Rất vinh hạnh vì đã có thể kề vai sát cánh cùng cậu chiến đấu
Hiển nhiên Buckhouse và những người khác cũng đã nghiên cứu về tháp tín hiệu, nghe được câu hỏi của Tần Dương, anh ta thẳng thắn trả lời ngắn gọn: "Chúng tôi suy đoán rằng tháp tín hiệu này có thể có hai chức năng."
Tần Dương hơi nhướng mày: "Có thể nói một chút không?”
Buckhouse cười: "Tất nhiên là không có gì mà không thể nói, dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của bản thân chúng tôi, bây giờ cũng không thể đi nghiệm chứng nó có chính xác hay không được.”
"Chúng tôi đoán rằng chức năng đầu tiên có thể có của tháp tín hiệu là liên lạc, hoặc là có lẽ vì một số lý do đặc biệt nên bọn họ đã xây dựng riêng tháp tín hiệu để gửi tín hiệu trở lại hành tinh mẹ của mình,báo cáo tọa độ của trái đất hoặc tình hình ở đây lại cho hành tinh mẹ, để chỉ dẫn cho những binh sĩ khác của bọn họ.”
Tần Dương gật đầu, trước đây Tần Dương cũng đã đoán đến tác dụng khả thi này của nó, dù sao khi di chuyển trong vuc trụ, nếu không có vị trí tọa độ chính xác, vượt qua biển sao thì có thể sai một ly đi nghìn dặm, không, đây cũng không còn đơn giản là chuyện sai một nghìn dặm nữa, có thể sẽ trực tiếp đến mức bao nhiêu ngàn năm ánh sáng.
"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy, còn chức năng thứ hai thì sao?"
Backhouse chỉ nói đơn giản: "Cấm sử dụng tất cả các thiết bị điện tử trong khu vực này, đây rõ ràng là một kiệt tác của người Nossa. Họ nên phóng ra một thứ tương tự như từ tính để bao phủ khu vực này, khiến tất cả các thiết bị điện tử bị mất tác dụng. Trước đó chúng tôi đoán rằng thứ kia có thể là do phi thuyền của bọn họ phóng ra, nhưng nếu là do tháp tín hiệu phóng ra thì sao?”
Hai mắt Tần Dương sáng lên: "Ý của anh là, tháp tín hiệu này là vật chủ yếu làm nhiễu sóng cát thiết bị điện tử sao?"
Buckhouse nhún vai: "Đây chỉ là một suy đoán thôi, cũng không biết có chính xác không, bây giờ chúng tôi đã làm nổ một tháp tín hiệu rồi, nhưng thiết bị điện tử vẫn không thể sử dụng được, điều này có vẻ cho thấy rằng suy đoán của chúng tôi là sai."
Tần Dương lắc đầu: "Cũng không hẳn là sai, bởi vì ở đây không chỉ có một tháp tín hiệu tương tự như vậy....”
Backhouse mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Tần Dương: "Không chỉ có một cái?"
"Vâng, sau khi tôi tìm thấy tháp tín hiệu đầu tiên, tôi đã đi quanh một vòng, có tổng cộng năm tháp tín hiệu, cách khu vực trung tâm một khoảng bằng nhau, năm tháp tín hiệu tạo thành một hình ngũ giác đều ..."
Đôi mắt của Backhouse cũng phát ra ánh sáng: "Một hình ngũ giác đều? Nói vậy thì chắc chắn giữa những tháp tín hiệu này sẽ có sự kết nối..”
"Đúng, phải có sự kết nối, mặc dù có năm tháp tín hiệu, nhưng tôi nghĩ chúng cũng được coi là một tổng thể. Bây giờ chúng tôi cho nổ một tháp tín hiệu, hoặc là gây ra một số tổn hại nhất định cho chúng, nhưng nếu tháp tín hiệu quan trọng thì chắc chắn bọn họ sẽ nhanh chóng xây dựng lại.”
Mắt Backhouse sáng lên: "Cho dù tháp tín hiệu này dùng để truyền tín hiệu hay ngăn chặn thiết bị điện tử, nếu chúng ta có thể phá hủy cả năm tòa tháp thì chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn cho người Nossa, nếu may mắn thì có thể loại bỏ được sự hạn chế của nó với thiết bị điện tử, vậy thì chúng ta tiêu diệt phi thuyền của bọn họ, việc tiêu diệt bọn họ cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Tần Dương đồng ý với cách nghĩ của Buckhouse, sở dĩ người Nossa có thể chiếm được khu vực này để tạo thành vùng cấm địa, đồng thời khiến con người không thể đánh vào, một mặt là do các cuộc tấn công khủng bố của các phi thuyền khác, mặt khác là ở đây chặn các loại thiết bị điện tử, bây giờ không có bất kì thiết bị điện tử công nghệ cao hay vũ khí nguy hiểm cấp độ cao ở đây?
Nếu đúng là năm tháp tín hiệu đã được giải quyết như Buckhouse giả định thì vấn đề thiết bị điện tử đã được giải quyết. Với sức hủy diệt của vũ khí công nghệ cao, muốn tiêu diệt bọn họ sẽ dễ hơn rất nhiều, cùng lắm thì trực tiếp sử dụng vũ khí hạt nhân, cũng không tin dù bọn họ có mạnh đến đâu đi nữa thì vẫn có thể chịu được sức công phá khủng khiếp của một vụ nổ hạt nhân!
"Nhưng tháp tín hiệu đó không dễ bị phá hủy như vậy, hơn nữa lần này chúng ta đã phá hủy một cái rồi, chúng chắc chắn sẽ tăng cường phòng thủ với các tháp tín hiệu khác, muốn phá nổ nó thêm nữa thì cũng không còn dễ như vậy đâu.”
Backhouse có vẻ hơi tiếc nuối: "Đúng vậy, nhưng nếu chúng ta báo cáothông tin này về được thì có lẽ Tổng bộ Thâm Lam sẽ vạch ra một kế hoạch tấn công mới. Chỉ cần thuyền chiến ở trong phạm vi ba km, thì việc tổ chức binh lính Thâm Lam tiến cong phá hủy những tháp tín hiệu này cũng không phải là vấn đề gì lớn.”
Tần Dương gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy, còn phải xem bên trên quyết định như thế nào ...đội trưởng Buckhouse, anh định làm gì tiếp theo?”
Buckhouse thở dài: "Giống như cậu vậy, một số người bị thương và tôi sẽ rút lui trước, những thành viên còn lại trong đội tiếp tục thăm dò tin tức cho đến khi kết thúc thời gian của nhiệm vụ."
Tần Dương biết rằng Buckhouse đã đốt cháy sinh lực của mình trong trận chiến đó, hiện đang ở trong tình trạng vô cùng yếu, hoàn toàn không thể tiếp tục chiến đấu được nữa, chắc chắn anh ta cũng phải rút lui.
"Được rồi, chúng ta trở về gặp lại sau, tôi lại đi vào bên trong để kiểm tra một chút.”
Backhouse dặn dò: "Cậu cẩn thận một chút, đừng đến gần trong vòng ba km, tốt nhất là xa hơn một chút, nhưng đừng đến gần vì tò mò, đúng rồi, cậu mang theo đại kiếm của Hoàng Phương cũng sẽ rất bất tiện, tôi có thể giúp cậu đem về giao cho Bàn Cổ trước.”
"Đại kiếm Hoàng Phương rất lớn, dài ba mét, hơn nữa còn rất nặng, đương nhiên Tần Dương mang theo bên người sẽ rất bất tiện, nghe nói Buckhaus muốn giúp đỡ, lập tức cảm tạ: "Được, vậy cảm ơn anh."
"Thuận đường mà thôi, đừng khách sáo."
Tần Dương vẫn rất tin tưởng Buckhouse, dù sao cũng là một người dám liều mạng đốt cháy hết sinh lực của mình để bảo vệ đồng đội rút lui, rất đáng tin tưởng, huống chi, đương nhiên đại kiếm Hoàng Phương rất có giá trị, nhưng coi như Buckhouse thực sự sở hữu nó, Tần Dương cũng không có ý kiến gì, mặc dù Tần Dương cũng có góp tay giết Hoàng Phương, nhưng dù sao lí do lớn nhất vẫn là sự liều mạng hết mình của Backhouse.
Nghỉ ngơi trong hang động một đêm, Tần Dương lấy lại tinh lực, hắn từ biệt đội tuyển Đức, khi hắn vừa nhìn thấy Buckhaus thì cũng không khỏi sửng sốt.
Chỉ trong một đêm, mái tóc bạch kim của Backhaus trở nên bạc trắng như sương, mà khuôn mặt anh ta cũng bỗng già đi rất nhiều, có rất nhiều nếp nhăn, làn da cũng mất đi vẻ căng bóng. Trông già hơn Backhouse ngày hôm qua ít nhất cũng phải hai mươi hoặc ba mươi, đêm qua Buckhouse trông đã năm mươi hoặc sáu mươi tuổi, nhưng bây giờ Buckhouse trông ít nhất là tám mươi tuổi, rất già.
Backhouse cũng nghi ngờ hắn đã đã biết bệnh tình của mình, đưa tay xoa xoa mặt mình, cười nói: "Có phải là bị dọa sợ rồi không?"
Nhất thời Tần Dương không biết nên nói cái gì, chỉ vươn tay nắm lấy tay Buckhouse: "Đội trưởng Buckhouse, anh hãy bảo trọng, rất vinh dự có thể vì đã có thể kề vai cùng anh chiến đấu!"
Backhouse nắm chặt tay Tần Dương, tươi cười đáp lại: "Tôi rất vinh dự vì đã có thể lấy mạng sống của một Hoàng Phương Nossa để làm màn xuất quân của mình, cũng rất vinh dự khi có thể kề vai cùng cậu chiến đấu, tôi nhìn thấy được tương lai ở trên người cậu, tôi tin tương lai của cậu sẽ rất huy hoàng, tôi sẽ đợi ngày đó đến..”