Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2130 - Chương 2141: Tiểu Anh Hùng Của Chúng Ta

Chương 2141: Tiểu anh hùng của chúng ta
 

Tần Dương lại quay lại tháp tín hiệu trước khi tiểu đội nước Đức tấn công, nhưng hắn lại phát hiện sau khoảng thời gian ngắn như vậy, tháp tín hiệu đã lại đứng sừng sững lên.

Tần Dương nhíu mày, sắc mặt hơi ngưng trọng.

Tiểu đội Đức đã phải trả giá bằng mạng sống của một đội viên, nhiều đội viên bị thương. Buckhouse đốt cháy lực Sinh Mệnh trong một đêm vì đại giới, cuối cùng đã làm nổ tung tháp tín hiệu, nhưng lúc này mới chỉ sau hai ba ngày, tháp tín hiệu đã hoạt động trở lại.

Sự trả giá của Buckhouse và những người khác dường như không mang lại nhiều ý nghĩa ngoại trừ việc giết một Nossa Hoàng Phương. Tuy nhiên, bọn họ đã nhanh chóng xây dựng lại, điều này cho thấy tầm quan trọng của tháp tín hiệu này. Về phương diện này, những đóng góp của Buckhouse và những người khác rất có ý nghĩa, ít nhất họ đã chứng minh rằng việc phá hủy tháp tín hiệu chắc sẽ gây ra một số kết quả không mong muốn cho người Nossa.

Tần Dương quan sát một lúc thì phát hiện không chỉ có tháp tín hiệu đã được xây dựng lại mà bên ngoài tháp tín hiệu cũng đã lắp đặt một số thiết bị. Tuy không nói rõ công dụng cụ thể, nhưng những thiết bị này rõ ràng có tính chất bảo vệ, muốn bảo vệ tháp tín hiệu không bị phá hủy và không cho con người đến gần.

Không chỉ có tháp tín hiệu được trang bị thêm thiết bị, mà còn có thể nhìn ra số lượng người tuần tra và trạm canh gác trên ngọn núi cao đã tăng lên đáng kể, lực lượng bảo vệ rõ ràng cũng được tăng lên.

Tần Dương lại lấy giấy ra vẽ phác thảo. Mấy ngày nay, tất cả những gì hắn nhìn thấy và nghĩ tới đều được viết trên giấy, bao gồm vị trí của năm tháp tín hiệu, dáng vẻ của phi thuyền và cảnh người mặc áo choàng đen gặp người Nossa, vân vân, cộng thêm lời giải thích. Dù sao hắn cũng nằm bò ra quan sát, thường xuyên nằm nửa ngày, có rất nhiều thời gian để viết và vẽ.

Sau khi hoàn thành công việc phác thảo, Tần Dương nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ trở về, nên hắn thu dọn mọi thứ, sạch sẽ lưu loát bước lên con đường trở về.

Mấy ngày nay, Tần Dương tất nhiên không chỉ một lần tìm được dấu vết của các tiểu đội khác, nhưng ai đi đường nấy, nhiều nhất là đi ngang qua, cũng không phát sinh giao tiếp gì, giao tiếp duy nhất chính là tiểu đội Hàn Quốc và tiểu đội Đức.

Hai đội này cho Tần Dương cảm giác một trời một vực, nhưng Tần Dương không hề phàn nàn câu gì, không phải ngay cả đội trưởng của đội Hàn Quốc chơi xấu cũng là vì đang thi đấu cho chính quốc gia của mình hay sao?

Lập trường bất đồng mà thôi.

Đường trở về an toàn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Tần Dương thuận thế đi ra khỏi khu vực cấm địa, lại chạy như điên một đoạn đường dài. Cuối cùng, Tần Dương lại xuất hiện ở lối vào doanh trại.

Tần Dương chỉ vừa bước vào doanh trại của Hoa Hạ, ngay sau đó Hầu Vân Ba và những người khác liền đi vào theo, họ vẫn đang chờ Tần Dương, đang lo lắng thay cho hắn.

Mai Lạc Y cũng ở đây, tóc bà ấy đã đen trở lại, nhưng Tần Dương biết rằng có thể là do đi nhuộm, sắc mặt của bà ấy đã thay đổi so với lần gặp Tần Dương lần trước.

Trước đây, Mai Lạc Y để tóc dài bồng bềnh, gương mặt thanh tú, làn da căng bóng, trông bà ấy như một mỹ nhân mới ngoài ba mươi, nhưng hiện tại khuôn mặt của Mai Lạc Y đã già hơn trước một chút.

Làn da hơi chùng nhão, khóe mắt lộ rõ vết chân chim, tuy rằng khí chất trên người bà ấy vẫn không thay đổi, nhưng nhìn từ bên ngoài giống như đã hơn bốn mươi tuổi, dù cho nét quyến rũ vẫn còn, hơi thở phong nhã hào hoa cũng đã biến mất.

Nếu Mai Lạc Y không nhuộm tóc, Tần Dương đoán rằng tóc bà ấy có thể trắng hơn một chút so với lúc tách ra.

Tác dụng phụ của các trận chiến đấu công suất cao của Phi Thiên cũng không phải hiện ra ngay lập tức, nhưng cần một thời gian để hiển thị, giống như Buckhouse bạc đầu trong một đêm. Chỉ e rằng trong tương lai, cơ thể của hắn sẽ có nhiều mức độ lão hóa khác nhau.

“Tần Dương, cuối cùng cậu đã trở lại, chúng tôi đều lo cho cậu muốn chết, sợ cậu xuất hiện chuyện gì đó ngoài ý muốn……”

Hầu Vân Ba nhìn Tần Dương từ trên xuống dưới, thấy tay chân hắn không thiếu, không bị thương, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai Tần Dương, cười: "Hoan nghênh trở về."

Tần Dương cười nói: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi có một mình, quan sát là chính, có thể có nguy hiểm gì?”

Đôi mắt của Hầu Vân Ba mở lớn: "Quan sát là chính? Cậu đừng nói nhảm! Đội trưởng đội hành động Buckhouse của Đức đã đến doanh trại của chúng tôi sau khi trở về. Anh ta đưa cho chúng tôi một thanh kiếm đặc biệt được sử dụng bởi Nossa Hoàng Phương, nói rằng cậu đã cứu mạng anh ta, đã giết Hoàng Phương. Đó là chiến lợi phẩm của cậu... "

Tần Dương sờ mũi, cười nói: “Anh ta tích cực như vậy sao, lúc ấy cũng là trùng hợp, bọn họ vừa đuổi vừa chạy tới trước mặt tôi. Tôi không thể trơ mắt nhìn anh ta chết trận, tuy rằng tôi còn chưa phải một phần tử của Thâm Lam, nhưng xét cho cùng, người Nossa là kẻ địch của cộng đồng nhân loại chúng ta, đúng không?”

Ánh mắt Mai Lạc Y thưởng thức nhìn Tần Dương: “Lá gan của cậu cũng thật lớn, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên.”

Tần Dương cười nói: “Mai tiền bối quá khen rồi, hoàn toàn là dựa vào đội trưởng Buckhouse đốt cháy ba đao lực Sinh Mệnh, ngăn chặn Nossa Hoàng Phương mới cho tôi cơ hội đánh lén, nếu không, chỉ sợ tôi phải trở thành du hồn dưới kiếm của Nossa Hoàng Phương rồi.”

Mặc dù Tần Dương nói rất khiêm tốn, nhưng ánh mắt của mọi người trong phòng nhìn về phía Tần Dương đều tràn ngập sự khâm phục.

Đó chính là Nossa Hoàng Phương!

Mặc dù Thâm Lam đã giết rất nhiều Nossa Hoàng Phương, nhưng Tần Dương chỉ mới hai mươi bốn tuổi, đã có thành tích giết Hoàng Phương khi còn trẻ như vậy, đây là một vinh dự lớn!

“Tiểu anh hùng của chúng ta đã trở lại, không biết có tin tức tốt gì mang về hay không?”

Sau tiếng nói lớn vang dội, Bạch Phá Quân sải bước vào phòng, trên mặt anh ta mang theo nụ cười vui vẻ, ánh mắt nhìn Tần Dương tràn đầy tán thưởng.

Tần Dương cười nói: “Đoàn trưởng Quân, nhanh như vậy đã tới rồi, anh vẫn luôn chờ tôi sao?”

Bạch Phá Quân cười ha ha, vẫy tay với người đàn ông phía sau. Người đàn ông đó lập tức ra khỏi phòng và đóng cửa lại cho mọi người, đứng ở cửa canh cho mọi người, đề phòng có người nghe trộm.

Mặc dù đây là lãnh thổ của Bàn Cổ, nhưng ngay cả tham mưu trưởng lữ đoàn cũng bị xâm nhập, Bạch Phá Quân không dám nghĩ có cao thủ ẩn nấp nào không.

Ánh mắt Tần Dương đảo qua mọi người: “Nếu mọi người đã biết chuyện Buckhouse và tôi liên thủ, thì khẳng định cũng đã biết chuyện tháp tín hiệu……”

Bạch Phá Quân gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã nói chuyện riêng với Buckhouse, bởi vì ở phương diện này, hai người trao đổi tin tức, cho nên anh ta cũng không giấu giếm. Anh ta nói với tôi chuyện bọn họ đánh bất ngờ tháp tín hiệu và nội dung sau khi hai người trò chuyện…… Tháp tín hiệu kia thật sự có năm tòa?”

Tần Dương gật đầu nói: "Đúng vậy, năm tòa, ngoại hình đều giống nhau như đúc, chắc đều giống nhau về công năng, hơn nữa tác dụng của tháp tín hiệu cũng không nhỏ. Sau khi tiểu đội Đức ném bom tháp tín hiệu, người Nossa đã nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng lại. Cuối cùng khi tôi rời đi, tháp tín hiệu bị đánh bom đã đứng lên trở lại, hơn nữa nó còn được trang bị thêm thiết bị bảo vệ và lính canh, hệ thống phòng thủ rất nghiêm ngặt... "
Bình Luận (0)
Comment