Chương 2142: Suy luận táo bạo
Mọi người nhìn đống phác thảo mà Tần Dương lấy ra, ánh mắt càng thêm kỳ quái.
Cậu thật đúng là đa tài đa nghệ.
Tu hành, dương cầm, y thuật, khởi nghiệp, đóng phim điện ảnh……
Bây giờ ngay cả phác hoạ cũng vẽ đẹp đến như vậy?
Cậu mới bao lớn, tùy tiện lấy bản lĩnh ra, đó là tiêu chuẩn mà người ta cả đời cũng không thể đạt được, còn muốn người ta sống hay không?
Bạch Phá Quân nhận một chồng giấy phác hoạ, bức vẽ thứ nhất là tháp tín hiệu. Bạch Phá Quân tỉ mỉ nhìn một lúc lâu, lúc này anh ta mới ngẩng đầu khen: “Vẽ không tồi. Tuy rằng là vẽ, nhưng cũng không khác chụp bằng camera lắm, ít nhất trọng điểm nên được biểu hiện đều đã được biểu hiện.”
Tần Dương mỉm cười, không nói gì, hắn chỉ chỉ chồng giấy kia, ý bảo Bạch Phá Quân tiếp tục xem.
Bạch Phá Quân lật hai trang, liền nhìn thấy phi thuyền to lớn được căn cứ sử dụng, mắt anh ta hơi nhếch lên: “Cậu thật sự đã vào xem phi thuyền rồi?”
Tần Dương mỉm cười: “Đúng vậy, đã đi vào, không đi nhìn một cái, trong lòng không cam lòng.”
Ngược lại, trên mặt Bạch Phá Quân không có biểu cảm kinh ngạc gì. Dù sao, anh ta cũng là lão đại Bàn Cổ, tất nhiên tiếp xúc với rất nhiều tin tức, tất nhiên anh ta từng xem xét khu vực cấm địa. Anh ta cũng đã xem qua bề ngoài của phi thuyền được miêu tả trên máy tính của nhóm thám hiểm khu vực cấm địa trước đó.
Bạch Phá Quân gật đầu. Anh ta có thể hiểu lòng hiếu kỳ của Tần Dương. Hắn là người trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, vậy thì Bạch Phá Quân tất nhiên cũng sẽ không nói gì, dù sao hắn cũng đã an toàn trở lại.
Bạch Phá Quân lại lật một tờ, ánh mắt bỗng nhiên sửng sốt, nhanh chóng ngó Tần Dương một cái, anh ta lại thu hồi tầm mắt, dừng ở trên mặt giấy, sắc mặt nghiêm túc.
Trên tờ giấy trước mặt Bạch Phá Quân vẽ cảnh tưởng người mặc áo choàng đen gặp mặt người Nossa. Đường cong phác hoạ của Tần Dương tương đối đơn giản, nhưng lại có thể làm người nhìn hiểu ngay.
Sắc mặt của Bạch Phá Quân hơi ngưng trọng. Anh ta nghĩ một lát, thu lại trang giấy trước mặt, nói với những người khác: “Mai tiền bối, Hầu Vân Ba ở lại, những người khác đi về trước.”
Bạch Phá Quân là lãnh đạo tối cao ở đây, tất nhiên không ai phản bác, toàn bộ lưu loát rời đi. Bọn họ đại khái cũng biết, chỉ sợ Tần Dương tiếp xúc với một số cơ mật mà bọn họ không nên biết, cho nên Bạch Phá Quân bảo bọn họ rời đi.
Chờ đến khi bọn họ đều rời đi, Bạch Phá Quân mới đưa tờ giấy kia qua, nói với Tần Dương: “Người mặc áo choàng đen này là đi gặp người Nossa?”
Hầu Vân Ba và Mai Lạc Y cũng nhìn tờ giấy kia, ánh mắt bọn họ tò mò. Khi thấy rõ ràng nét vẽ trên đó, sắc mặt hai người cũng đều thay đổi.
Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người mặc áo choàng đen là con người, một con người có tiếp xúc bình thường với người Nossa?
Tần Dương gật đầu: “Đúng vậy, anh ta đưa một thứ cho người tuần tra Nossa……”
Tần Dương kể lại tất cả những gì mình nhìn thấy, bao gồm cả những gì hắn bị phát hiện sau khi đi theo người đàn ông mặc áo choàng đen. Ánh mắt Mai Lạc Y có vài phần trách cứ: “Tên nhóc cậu, lá gan cũng thật lớn. Nếu tên đó thật sự giết cậu, chỉ sợ cậu rất khó chạy thoát. Có lẽ tên đó cũng lo lắng vì đuổi giết cậu mà có thể sẽ dẫn đến những tình huống khó lường khác nên đã để cậu đi... "
Tần Dương ừ một tiếng, thật ra sau đó hắn cũng tự suy xét lại về vấn đề này, hành động của hắn quả thực quá mạo hiểm.
Tuy rằng hắn đã đủ cảnh giác kéo đủ khoảng cách, nhưng đó là nhằm vào người thường hoặc là người tu hành có thực lực bình thường, nhưng nếu đối phương thật sự là cường giả đỉnh phong, quyết tâm muốn giết hắn thì cho dù hắn mở ra chiến giáp kỳ tích thì cũng nhất định hoàn toàn không phải là đối thủ.
“Về sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Bạch Phá Quân nhìn chằm chằm vào mắt Tần Dương: “Khi tên đó đi còn mang theo một cái rương, cậu cảm thấy sẽ là cái gì, hoặc là tên đó là ai?”
Tần Dương cười khổ: "Đáp án duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến là Niết Bàn. Người này chắc là người đứng đầu hoặc người quan trọng của Niết Bàn. Hắn tới đây chắc là để báo cáo với chủ nhân hoặc nhận nhiệm vụ. Tôi thực sự không thể đoán được đồ trong chiếc hộp kia, có thể đó là một loại thiết bị tiên tiến nào đó, có thể nó được trang bị một loại công nghệ nào đó, tương tự như chất phóng xạ Sima, hoặc một thứ gì đó đặc biệt... "
Bạch Phá Quân gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi mới bảo những người khác tránh ra trước. Tuy rằng khả năng có người Niết Bàn bên trong đám bọn họ rất thấp, nhưng tôi vẫn phải cẩn thận. Cậu cũng tính đến điều này, cho nên cậu mới không trực tiếp báo cáo, mà đưa bức vẽ cho tôi xem trước."
Tần Dương gật đầu, hắn thật sự có suy nghĩ này, hơn nữa kết quả cũng như hắn dự đoán, Bạch Phá Quân bảo những người khác rời đi trước, anh ta cũng không muốn cho nhiều người biết việc này.
Tần Dương cũng không có ý kiến gì nhiều, nhiệm vụ của hắn là phát hiện, do thám, phân tích gì đó không phải điểm mạnh của hắn. Hơn nữa, thứ hắn nghĩ đến thì Bạch Phá Quân cũng đã nghĩ ra, cho nên đương nhiên không cần nói thêm gì nữa, nên làm như thế nào thì đó là chuyện mà đoàn trưởng của Bàn Cổ nên xem xét.
Hiện tại Tần Dương còn chưa gia nhập Bàn Cổ, hắn cũng không phải chiến sĩ Thâm Lam, hắn chỉ là một nhân viên ngoài biên chế tạm thời trợ giúp hàng không.
Bạch Phá Quân cân nhắc một lúc, sau đó xem xét các bản phác họa khác, cuối cùng nói: "Tôi đã hiểu tình hình rồi. Cậu có gì cần bổ sung không?"
Tần Dương nghĩ một lúc, nói: "Cho dù những tháp tín hiệu này là trang bị quan trọng để che chắn thiết bị điện tử hay là thiết bị truyền tín hiệu ra ngoài không gian, thì tôi nghĩ chúng rất quan trọng đối với người Nossa. Khoảng cách mười lăm km đã vượt ra khỏi lớp vỏ phi thuyền của bọn họ. Chúng ta hoàn toàn có thể tập trung lực lượng, liên kết năm phía, phá hủy trực tiếp các thiết bị tháp tín hiệu của bọn họ... "
Bạch Phá Quân gật đầu: "Tôi sẽ thảo luận vấn đề này. Năm tháp tín hiệu giống hệt nhau, hình ngũ giác tiêu chuẩn, thông thường mà nói, cùng một thiết bị, cùng một công dụng, nên chức năng thường là hai loại. Một là tăng cường cường độ tín hiệu, hai là mở rộng vùng phủ sóng tín hiệu... "
Hai mắt Tần Dương sáng lên: "Nếu năm tháp tín hiệu này tạo thành một cái, ừm, hình vòng, hoặc là nói một cái chỉnh thể, thì một tháp tín hiệu bị hỏng, nhất định sẽ gây ra một số hư hỏng cho bọn họ, cho nên bọn họ mới gấp không thể chờ đợi được, gấp rút sửa chữa trước tiên, thậm chí tháp tín hiệu đã được xây dựng lại, hơn nữa nó vẫn được xây dựng ở vị trí ban đầu.”
"Tôi nghĩ yêu cầu về khoảng cách này hoặc các điều kiện khác chắc là có sự hạn chế. Nếu không, bọn họ chỉ có thể sửa chữa tháp tín hiệu trực tiếp trong phạm vi tấn công của phi thuyền là được rồi chứ? Với sự bảo vệ của phi thuyền, ai còn dám tấn công, nhưng bọn họ thà tăng quân để bảo vệ, cũng không thay đổi vị trí ban đầu của tháp. Tôi nghĩ họ không có lựa chọn nào khác và buộc phải làm như vậy. "
Mắt Bạch Phá Quân cũng sáng lên: "Bọn họ nhất định phải làm như vậy, sau đó đạt được mục đích khác, nhưng mười lăm km vượt quá phạm vi hiệu quả của bọn họ. Mặt khác, nếu chúng ta khiến bọn họ không thể làm được như vậy, thì mục đích của bọn họ không phải là không thể hoàn thành rồi sao?"