Chương 2146: Tôi còn đang chờ anh dẫn chúng tôi bay
“Tôi là Tần Dương, vừa mới gia nhập Bàn Cổ. Mọi người đều là các vị tiền bối có kinh nghiệm phong phú, thời gian sau này mong các vị chỉ giáo nhiều hơn.”
Tần Dương được Hầu Vân Ba dẫn đến chào hỏi các thành viên của tiểu đội Hải Lang, Tần Dương đảm nhiệm vị trí đội phó tiểu đội Hải Lang. Tất nhiên điều này chỉ là tạm thời, bởi vì cho dù là Hầu Vân Ba hay là Tần Dương đều biết mục đích hắn đến Hải Lang chỉ là để học hỏi thêm kinh nghiệm.
Hải Lang có mười lăm đội viên, ai nhìn Tần Dương cũng đầy vẻ hâm mộ. Tần Dương vừa mới gia nhập Bàn Cổ đã được làm đội phó, đây là đãi ngộ không phải ai cũng có.
Hầu Vân Ba nhìn ánh mắt ghen tị của mọi người thì mỉm cười: “Mọi người đều biết Tần Dương đúng không? Trên mạng có rất nhiều người gọi cậu ấy là anh hùng dân tộc, có thể có rất nhiều người trong số các cậu cười nhạo danh hiệu này, cảm thấy những việc Tần Dương làm cũng chẳng gì những việc mình làm. Nhưng để tôi kể cho các cậu nghe một chuyện...”
Ánh mắt tất cả các đội viên đều tập trung trên người Hầu Vân Ba. Anh ta nói không sai, mọi người ở đây đều biết Tần Dương, nhưng vẫn âm thầm không phục chuyện Tần Dương làm đội phó của Hải Lang.
Tần Dương chẳng qua chỉ là từng tham gia một vài cuộc thi và giành được thắng lợi mà thôi. Trong mắt mọi người ở đây thì những cuộc thi đó không khác gì những buổi biểu diễn. Bọn họ ở đây chiến đấu hết mình với người Nossa, không màng tính mạng của mình, vậy mà trước mặt họ lại đi tung hô người khác, còn gọi là anh hùng dân tộc?
Ha ha!
Hầu Vân Ba không quản chuyện đội viên của mình có những suy nghĩ như vậy. Dù sao họ cũng là chiến sĩ Thâm Lam, là một thành viên lợi hại của tiểu đội Hải Lang. Nếu người đến không có dũng khí và lòng kiêu hãnh thì làm sao xứng đáng ở lại tiểu đội?
Hầu Vân Ba mỉm cười nói: “Vấn đề rất đơn giản, Tần Dương tham gia một hoạt động điều tra, không chỉ giết chết được một Nossa hắc giáp mà còn phối hợp với tiểu đội trưởng Buckhouse của Đức chém chết một Nossa hoàng phương...”
Nụ cười căng thẳng trên gương mặt các đội viên lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ bàng hoàng và ánh mắt kinh ngạc/
Nossa hoàng phương?
Fuck! Đội trưởng, anh đang nói đùa phải không?
Tần Dương?
Chém chết Nossa hoàng phương?
Hầu Vân Ba hiểu tâm trạng các đội viên của mình. Đúng vậy, lúc nghe được tin, biểu cảm của anh ta cũng y hệt như bọn họ.
Không có cách nào khác, Tần Dương không bao giờ khoác lác, tất cả thực lực đều là thật!
Không nói đến những chuyện khác, riêng chuyện chém chết được một Nossa hoàng phương đã là chuyện khó khăn đến mức nào?
Chỉ cần có bản lĩnh chém chết một tên Nossa hoàng phương thì cậu có nói gì chúng tôi cũng tin, cậu nói mặt trăng hình vuông chúng tôi cũng tin!
Hầu Vân Ba nhấn mạnh một lần nữa: “Đúng thế, tôi nói không sai, cậu ấy thực sự đã chém chết một Nossa hoàng phương. Mặc dù là kết hợp với đội trưởng Buckhouse nhưng chính anh ta đã nói nếu như không có Tần Dương thì anh ta đã chết rồi, thịt nát xương tan.”
Đội viên Hải Lang nghe xong thì ánh mắt lập tức thay đổi, bọn họ tất nhiên tin tưởng Hầu Vân Ba, nếu đổi lại là người khác nói thì chắc bọn họ sẽ bật cười.
Cái gì?
Tần Dương?
Hơn hai mươi tuổi đã có thể chém chết Nossa hoàng phương?
Ha ha, kể chuyện cười cũng phải lựa chuyện chứ?
Nhưng mà những lời này do Hầu Vân Ba nói ra, Hầu Vân ba là đội trưởng của bọn họ, từ trước tới nay luôn được toàn đội tín nhiệm. Thế nên chắc chắn những lời này là thật, dù sao thì chuyện lớn như thế hỏi han một chút là biết, nếu nói dối sẽ bị vạch trần ngay.
Tất cả mọi người nhìn Tần Dương bằng ánh mắt phức tạp. Tần Dương cũng không cảm thấy áp lực chút nào, mỉm cười lên tiếng: “Đội trưởng quá khen, chuyện đó cũng chỉ là gặp may mà thôi. Nếu để một mình tôi đi giết Nossa hoàng phương thì tôi nghĩ mạng của mình cũng không kéo dài được bao lâu.”
Hầu Vân Ba nhíu mày, bất đắc dĩ cười: “Được rồi, cậu lúc nào cũng khiêm tốn. Nói chung là chúng ta đã là đồng đội, sau này tôi sẽ cố gắng chiếu cố dạy dỗ cậu, điều này tôi có thể đảm bảo.”
Tần Dương cười ha ha: “Đội trưởng, anh khách sáo quá rồi. Tôi còn đang chờ đội trưởng Hầu dũng mãnh đưa chúng tôi bay đây này...”