Chương 2147: Cậu đừng đắc ý
“Tần Dương, thấy cậu bình an trở về thế này tôi rất vui!”
Buckhouse thấy Tần Dương đi vào thì ánh mắt sáng lên, anh ta đứng dậy bước nhanh về phía Tần Dương, ôm chầm lấy hắn.
Tần Dương để túi đồ trong tay xuống, thuận tay ôm lấy Buckhouse, mỉm cười nói: “Đội trưởng Buckhouse, cảm ơn sự quan tâm của anh.”
Buckhouse cười nói: “Lúc trở lại tôi đã giao thanh kiếm kia cho quân đoàn trưởng của Bàn Cổ là Bạch Phá Quân rồi, cậu có biết chuyện này không?”
Tần Dương lắc lắc gói đồ trong tay, cười nói: “Tôi biết, quân đoàn trưởng dã nói cho tôi rồi, anh ấy còn tán thưởng anh, nói anh là một chiến sĩ dũng cảm, đồng thời cũng là một quý ông chân chính.”
Buckhouse xua tay, khiêm tốn nói: “Tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm. Hơn nữa, trong tình huống đó tôi muốn chạy cũng không chạy được.”
Tần Dương cười ha ha. Nếu ngay từ lúc phát hiện ra Nossa Hoàng Phương Buckhouse quyết định bỏ chạy thì tỉ lệ chạy trốn của anh ta sẽ rất cao, bởi vì thực lực của anh ta mạnh nhất. Nhưng Buckhouse lại chọn dùng tính mạng của mình để yểm trợ cho đồng đội rút lui, đến khi không còn hi vọng trốn thoát thì lực chọn thiêu đốt sinh mệnh để liều mạng với Nossa hoàng phương. Chỉ riêng lựa chọn này của anh ta cũng đã đủ khiến mọi người phải nể phục.
Đối mặt với nỗi khủng hoảng của sự sống và cái chết, không phải ai cũng có can đảm để đưa ra quyết định như thế.
Đối mặt với tử vong, có người chọn trống trả, tìm kiếm một khả năng sống dù cho rất nhỏ, thậm chí là hoàn toàn không có. Nhưng cho dù thế thì họ cũng tuyệt đối không ngồi chờ chết. Tương tự thế, cũng có rất nhiều người mất hết dũng khí, lựa chọn cúi đầu trước kẻ ác, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cái chết.
Tần Dương đưa túi đồ trong tay cho Buckhouse: “Đội trưởng, dựa theo thỏa thuận trước đây của chúng ta, đây là phần anh nên nhận được.”
Hai mắt Buckhouse sáng lên, đưa tay nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong là năm thanh đao chiến giống hệt nhau, chỉ là những thanh đao này nhìn hơi lạ, mỗi thanh đao có một hoa văn rất kì quái. Những hoa văn này nhìn giống như mạch điện, bởi vì trên mỗi đầu hoa văn đều đang tỏa ra ánh sáng kì lạ màu vàng.
“Đại kiếm của tên Nossa hoàng phương kia làm được thành mười thanh đao, tôi mang năm chiếc tới cho anh. Tôi nghĩ chắc anh cũng hiểu chuyện này, phải giữ gìn và duy trì năng lượng này, nhất định phải giữ vững các đường vân. Nhân viên kĩ thuật bên chúng tôi đã cố hết sức để giữ lại đường vân hoàn chỉnh...”
Đại kiếm của Nossa hoàng phương rất lớn, rất nặng, trên thanh kiếm đó có những hình hoa văn vô cùng kì lạ. Những nhà khoa học con người đã nghiên cứu cặn kẽ những hoa văn này, tuy nhiên kết quả nghiên cứu chỉ có thể chứng minh những đường hoa văn này để tụ tập năng lượng, tăng sức chiến đấu, nếu bị phá hỏng thì hiệu quả đó sẽ biến mất hoàn toàn.
Những đường nét hoa văn giống như mạch điện, một khi có điểm nào bị hư hỏng thì toàn bộ mạch điện sẽ bị ngắt, mất đi tác dụng.
Đáng tiếc nhất là không thể nghiên cứu ra được vật liệu làm ra nó. Vật liệu không có ở trái đất, thế nên các nhà nghiên cứu cũng chỉ có thể nhìn hổ vẽ mèo, hoa văn vẽ giống nhưng lại không có tác dụng.
Các nhà khoa học lại tiếp tục nghiên cứu cấu trúc của thanh kiếm đó, nhưng lại phát hiện những đường hoa văn này có thể tồn tại đơn lẻ, thế nên mới chia đại kiếm của Nossa hoàng phương thành nhiều chiếc khác nhau, tất cả đều có hoa văn đặc biệt này. Chất liệu của chiến đao là hợp kim cao cấp, mặc dù không phải ám kim nhưng sức mạnh không thua kém ám kim chút nào.
Sau khi nghiên cứu thì mọi người đưa ra quyết định hành tinh mà người Nossa sinh sống nhất định có rất nhiều hợp kim siêu cứng, điều này ngoài hộ giáp của bọn họ thì cũng có thể nhìn ra từ vũ khí.
Backhouse nhặt một chiến đao lên, nhìn những hoa văn sáng chói trên đó, gương mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Mười thanh đao, chúng tôi thật may mắn, ha ha, có thể có được năm thanh. Cậu ở lại đây, lát nữa ăn cơm với tôi, tôi mời cậu uống rượu, rượu này tôi ủ lâu lắm rồi!”
Chuyện này mọi người đã nói từ trước nên Buckhouse cũng không khách khí nữa, dù sao thì đây cũng không phải thứ mà ai cũng có. Nếu có được một chiếc đao màu vàng như thế này thì sức chiến đấu trên chiến trường sẽ tăng lên rõ rệt. Bản thân Buckhouse thì không cần dùng, nhưng anh ta cũng hi vọng có thể trang bị được cho những đội viên đa mưu túc trí của quốc gia mình chút trang bị tốt.
Tần Dương cũng không khách khí: “Được, vậy tôi cũng không khách sáo nữa.”
Tần Dương ở lại ăn cơm, Buckhouse lấy rượu ngon của mình ra: “Tôi mang bình rượu ngon này tới đây định để khi nào lập được công thì uống mừng. Nếu như không phải may mắn, nếu không được cậu ra tay giúp đỡ thì chắc bình rượu này sẽ không bao giờ được mở ra...”
Tần Dương cười ha ha: “Đội trưởng, dự định ban đầu của anh hoàn toàn không có vấn đề, không phải anh đã lập công rồi hay sao? Chém chết Nossa hoàng phương, rượu này uống là đáng!”
Buckhouse cười nói: “Thế thì cậu cũng phải uống thêm vài chén... Đúng rồi, tiếp theo là chiến dịch phá giáp, nghe nói phần lớn tin tức thu được từ phía Hoa Hạ các cậu, chắc chắn tin tức đó do cậu cung cấp. Nghe nói trong đội Hoa Hạ có người vẽ phác thảo tại chỗ, cậu đúng là đa tài đa nghệ.”
Tần Dương nhếch môi cười: “Đúng vậy, tôi cũng tham gia chiến dịch đó.”
Hai mắt Buckhouse sáng lên, nâng chén: “Hi vọng hành động lần này cậu có thể biểu hiện xuất sắc, hơn nữa có thể bình an trở về!”
Tần Dương cũng nâng chén: “Cảm ơn!”
Tần Dương ở chỗ Buckhouse uống một trận ngon lành, sau đó Buckhouse đích thân tiễn hắn ra tới tận cổng. Hai người đang tạm biệt thì bỗng có một đoàn người đi qua, Tần Dương nghiêng đầu nhìn một cái, ánh mắt hơi đổi.
Đó không phải tiểu đội Hàn Quốc sao?
Người dẫn đầu vẫn là người đội trưởng lần trước muốn cướp đại kiếm hồng quang, ông ta cũng không ngờ lần này lại gặp mặt Tần Dương nên nhanh chóng dừng bước, ánh mắt theo bản năng nhìn qua Tần Dương rồi lại nhìn Buckhouse.
Bầu không khí lập tức trở nên tế nhị.
Buckhouse nhạy bén nhìn ra được bầu không khí ngột ngạt nên vẫy tay với Tần Dương: “Được rồi, chúng ta gặp lại sau.”
Tần Dương cũng cười: “Được, cảm ơn rượu ngon của anh, chờ khi tôi trở lại sẽ mời anh uống.”
Buckhouse sảng khoái gật đầu: “Được, lúc đó sẽ là rượu mừng công của cậu!”
Anh ta nói xong thì rời đi.
Tần Dương nghiêng đầu nhìn đội trưởng Hàn Quốc Phác Nhất Đạo: “Đội trưởng Phác, không biết lần này ông có thể thu hoạch được cái gì?”
Phác Nhất Đạo hừ lạnh: “Tần Dương, cậu đừng có đắc ý!”
Tần Dương nhún vai: “Tôi đắc ý cái gì? Tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm, còn ông, lại làm những chuyện không nên làm...”