Chương 2148: Xông lên giống như thủy triều!
Tần Dương không chút lưu tình, cơ mặt Phác Nhất Đạo lập tức co rút.
Nhưng ông ta cũng không nói được câu gì. Cũng may sau khi trở về quân đội Hoa Hạ cũng không công khai sự việc, Mai Lạc Y cũng không tìm bọn họ tính sổ, nếu không thì không cần nghĩ cũng biết những người khác sẽ nghĩ chuyện này như thế nào, Phác Nhất Đạo cũng trở thành trò cười trong miệng người khác.
Phác Nhất Đạo là một chí tôn cường giả, có lẽ trong lòng các Thâm Lam trên thế giới thì địa vị của ông ta không cao lắm, nhưng ở Hàn Quốc thì ông ta là một người rất được tôn sùng. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Phác Nhất Đạo lạnh lùng nhìn Tần Dương: “Trước đây cậu chém tôi một đao, chuyện này tính thế nào đây?”
Tần Dương thuận miệng trả lời: “Chém thì chém thôi, còn tính thế nào nữa?”
Sắc mặt Phác Nhất Đạo càng thêm lạnh lùng, lạnh đến mức có thể phủ sương, cắn chặt răng.
“Bây giờ cậu không mặc Phi Thiên...”
Tần Dương trả lời: “Đúng thế, ông là chí tôn cường giả, tôi chắc chắn không phải đối thủ của ông. Sao thế? Ông định ra tay với tôi à?”
Tần Dương nói câu này giống như tát vào mặt Phác Nhất Đạo khiến ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đúng vậy, tôi không phải đối thủ của ông, ông định đánh tôi à?
Phác Nhất Đạo cũng không dám ra tay, một mặt là vì sợ những người ở sau lưng Tần Dương. Ví dụ như sư phụ của hắn, ví dụ như bàn Cổ, ví dụ như người phụ nữ có thể đánh trọng thương Nossa hồng tiêu. Không nói đến những người khác, chỉ cần một mình người phụ nữ kia thì chẳng phải muốn xử lý ông ta là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Ngoài ra, Phác Nhất Đạo cũng sợ nếu mình ra tay sẽ làm mọi chuyện tồi tệ hơn, sau đó những chuyện kia cũng bị lộ ra ngoài.
“Đi thôi!”
Phác Nhất Đạo nhìn Tần Dương một cái, sau đó khẽ quát lên một tiếng, quay đầu dẫn đội viên của mình rời đi. Các đội viên của ông ta cũng tức giận nhìn Tần Dương mấy cái rồi mới đi theo đội trưởng của mình.
Tần Dương nhìn theo bóng lưng của Phác Nhất Đạo, khẽ nhíu mày.
Đây là liên doanh của Thâm Lam, ông ta không thể hành động theo cảm tính, thế nên cho dù có thể dễ dàng đánh thắng Tần Dương thì ông ta cũng không dám ra tay.
Nhưng sau khi rời khỏi đây thì sao?
Ánh mắt đó của Phác Nhất Đạo chứng tỏ ông ta rất căm hận Tần Dương. Tần Dương dám khẳng định nếu như gặp nhau ở nơi khác, nếu không bị người khác chú ý thì Phác Nhất Đạo sẽ không chút do dự mà ra tay giết chết hắn.
Về sau phải kiềm chế một chút,
Nếu gặp ông ta thì cũng không thể cho ông ta cơ hội ra tay.
...
“Xuất phát!”
Tiếng lệnh vang lên, từng nhánh tiểu đội Thâm Lam bắt đầu hành động, tiến vào khu vực cấm của Nossa.
Chiến dịch phá giáp của liên minh Thâm Lam lần này nhằm vào Nossa, tất cả các quốc gia đều tham gia. Là một trong những lực lượng mạnh nhất trên trái đất, tất nhiên Hoa Hạ cũng là trụ cột trong chiến dịch này. Hoa Hạ và mấy quốc gia khác ở cùng một chỗ, phụ trách tấn công tháp tín hiệu ở phía nam.
Chiến dịch lần này có quy mô rất lớn, Hoa Hạ phái tới hai mươi tiểu đội, cộng thêm ba chí tôn cường giả và năm thông thần cường giả. Cộng thêm đội ngũ của các quốc gia khác thì có đến hơn bốn mươi tiểu đội, nhân số lên đến hơn năm trăm người!
Các đội ngũ chia đều bốn phương tám hướng, liên minh Thâm Lam lần này cử đến hơn hai nghìn chiến sĩ, có thể coi là quy mô cực lớn. Hiệu quả chiến dịch còn chưa rõ ràng nhưng hoàn toàn có thể tạo thành một bước ngoặt trong quá trình chiến đấu với Nossa.
Tiểu đội Hải Lang của Tần Dương cũng ở trong đó, khoảng cách từ điểm tấn công vào khu vực cấm đến tháp tín hiệu không quá xa, chỉ khoảng 35km. Khoảng cách này đối với người bình thường mà nói là một khoảng cách rất dài, nhưng đối với những người tu hành thì cũng không tính là quá lâu.
Mọi người nhanh chóng tiến đến bên ngoài tháp tín hiệu. Đợi đến khi tất cả mọi người đều nhìn thấy tháp tín hiệu trên đỉnh núi thì dừng lại, tiến hành tu chỉnh.
Năm hướng tấn công của các tiểu đội có thời gian đồng thời, họ tấn công năm tháp tín hiệu cùng một lúc. Cho dù Nossa có kế hoạch phòng ngự thì cũng khó có thể chia binh thành năm đường.
“Tần Dương, cậu nhìn xem tháp tín hiệu này có khác với cái lúc trước cậu nhìn thấy không?”
Gần đến giờ tấn công, Tần Dương bị người dẫn đội Bàn Cổ gọi tới hỏi thăm lần nữa.
Tần Dương cầm kính viễn vọng cẩn thận quan sát tháp tín hiệu một chút, phát hiện nó có nhiều hơn không ít thiết bị so với ban đầu. Những thiết bị này có thể nhìn thấy rất rõ ràng, có vẻ như sau khi bị tấn công thì bốn tháp tín hiệu khác cũng đã được trang bị thêm thiết bị phòng thủ.
“Lúc trước bên ngoài tháp không có những thiết bị kia. Chúng giống với những thiết bị được lắp trước đây nhưng sau khi xây dựng lại thì không biết chức năng như thế nào, có lẽ là để giám sát hoặc là phòng thủ...”
Tần Dương bỏ ống nhòm xuống: “Ý kiến cá nhân của tôi là chúng ta sẽ phá hủy nó ở khoảng cách xa, nếu đến gần thì có thể xảy ra hậu quả khó lường.”
“Được rồi, vậy chúng ta sẽ tấn công từ phía đông, tiêu diệt hết quân phòng thủ, sau đó ném lựu đạn nổ tung nó. Mặc dù nó có lớp thiết bị bảo vệ nhưng chỉ cần lượng thuốc nổ đủ lớn thì tôi nghĩ có thể làm nó nổ tung.”
Tần Dương thấy không còn việc của mình nữa thì nhanh chóng trở về tiểu đội Hải Lang đợi lệnh.
Nửa giờ sau
Nửa giờ sau, người chỉ huy vung tay lên.
“Tấn công!”
Hầu Vân Ba là đội trưởng tiểu đội Hải Lang, nghe được chỉ huy thì dẫn đầu lao ra, khởi động Phi Thiên rồi thấp giọng hét: “Tiểu đội Hải Lang, chúng ta xông lên!”
“Vút!”
“Vút!”
“Vút!”
Tất cả các đội viên gần như khởi động Phi Thiên cùng một lúc, giữa những âm thanh Phi Thiên được kích hoạt, một nhóm người lao về phía ngọn núi đối diện.
Ngay khi mọi người rời khỏi vị trí lao về phía trước thì trên đỉnh núi cũng vang lên một âm thanh bén nhọn. Hàng loạt bóng dáng cao lớn vạm vỡ xông ra, vung kiếm canh giữ vách núi, sẵn sàng nghênh địch.
Tần Dương nhanh chóng nhìn tình hình, trên núi có ít nhất bảy mươi tám mươi Nossa hắc giáp. Trước mặt còn có bảy tám Nossa lam lăng, phía sau có một Nossa hoàng phương!
Trái tim Tần Dương chùng xuống, Nossa quả nhiên đã tăng cường phòng ngự ở tháp tín hiệu, chỉ là không ngờ con người lại tổ chức một cuộc tấn công có quy mô lớn như thế, trực tiếp tấn công vào khu vực cấm. Trước đây con người vẫn luôn dừng ở trạng thái phòng ngự, tiến vào khu vực cấm cũng chỉ để điều tra chứ chưa nghĩ được biện pháp hữu hiệu để tấn công phi thuyền nên không dám tiêu hao lực lượng một cách oan uổng.
Đây là lần đầu tiên liên minh Thâm Lam phát động một cuộc tập kích quy mô lớn như vậy!
Những chiến sĩ Thâm Lam xông lên đỉnh núi như thủy triều, sau đó lao vào chiến đầu với quân địch Nossa, giống như sóng biển đánh vào đá ngầm...