Chương 2149: Chấn động tinh thần mạnh mẽ
“Keng!”
Chiến đao và đại kiếm chạm nhau, âm thanh lập tức chấn động trời đất.
Máu tươi bắn ra!
Máu tung tóe khắp nơi, có màu đỏ, cũng có cả màu xanh lam kì dị.
Giờ phút này, cho dù là chiến sĩ Thâm Lam hay là Nossa thì đều giống nhau, họ đều là những chiến binh, liều mạng chiến đấu, dùng máu của bản thân để bảo vệ niềm tin của mình.
Các tiểu đội thông thường chiến đấu với Nossa hắc giáp cũng khá vất vả, bởi vì đến cả chiến sĩ Thâm Lam phổ thông cũng không chống lại được những đòn bạo kích của Nossa. Mọi người phải dựa vào đoàn đội, dùng tinh thần đồng đội phối hợp cùng nhau giết địch.
Kinh nghiệm chiến đấu của các chiến sĩ Thâm Lam nhiều hơn một chút, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Nossa cũng không ít. Sau khi đánh một lúc, Nossa đã nhận ra được lợi thế của Thâm Lam, bắt đầu phối hợp chặt chẽ, không cho Thâm Lam có cơ hội chia cắt bọn họ.
Không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội!
Làm thế nào để tạo ra cơ hội?
Dùng máu và tính mạng của mình để liều!
Lấy mạng đổi mạng!
Lấy mạng đổi mạng!
Mặc dù thực lực của các chiến sĩ Thâm Lam này không hề thấp, ít nhất cũng từ đại thành cảnh trở lên, hơn nữa còn tấn công theo phương pháp đoàn đội, nhưng Nossa cũng không phải những kẻ ngu ngốc. Nossa không ngừng học hỏi và đúc kết kinh nghiệm trong quá trình chiến đấu, một tiểu đội lam lăng đứng chung một chỗ. Đội ngũ này vô cùng chặt chẽ, thậm chí còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Tần Dương đi cùng đội ngũ Hải Lang, đụng phải hai tên Nossa hắc giáp. Hầu Vân Ba hét: “Tôi bên trái, Lục Bác, cậu bên phải. Tần Dương, cậu dẫn mọi người vào, phối hợp tác chiến!”,
Hầu Vân Ba chỉ đạo xong thì đội phó Lục Bác nhanh chóng đứng vào vị trí, vung chiến đao tấn công Nossa bên phải. Hầu Vân Ba ở bên trái chém ngang một cái, đội viên Hải Lang thừa cơ lẻn vào, lợi dụng ưu thế quân số mà chiến đấu theo nhịp điệu quen thuộc.
Mỗi khi có một Nossa hắc giáp bị tách khỏi đội ngũ thì chắc chắn sẽ chết, nếu những chiến sĩ Thâm Lam này chiến đấu đơn lẻ thì chắc chắn không phải đối thủ của bọn chúng nhưng dưới sự lãnh đạo của một người đội trưởng tài năng và tinh thần đoàn kết thì việc chém chết một Nossa hắc giáp là điều vô cùng đơn giản.
Nossa lam lăng và Nossa hoàng phương cuối cùng cũng xông vào trận chiến, nhưng đội ngũ tấn công đã sớm chuẩn bị cho mọi tình huống. Thế nên tên Nossa hoàng phương kia với mới tiến đến thì đã bị ba chí tôn cường giả vây lại.
Chí tôn cường giả đơn lẻ thì có thể không phải đối thủ của Nossa hoàng phương, nhưng ba chí tôn cường giả hợp lực thì không cần mở chế độ chiến đấu công suất cao, không cần đốt cháy sinh mạng, chỉ cần ngăn chặn sau đó phối hợp một chút là có thể giết được hắn ta.
Tất nhiên là không chỉ có ba chí tôn cường giả. Trừ ba người đang ngăn chặn Nossa hoàng phương thì những người khác đều lao về phía Nossa lam lăng đứng đầu trong đội.
Hiệu quả chiến đấu toàn diện của Nossa bình thường có thể ngang với cảnh giới thông thần, có mạnh có yếu, nhưng cho dù là mạnh hay yếu thì vẫn không là đối thủ của các chí tôn cường giả, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Mặc dù có không ít chiến sĩ Thâm Lam bị thương hoặc đã hi sinh trong trận chiến trực diện này nhưng cuối cùng Thâm Lam vẫn dựa vào số lượng người và cường giả mà nhanh chóng dành được ưu thế, cô lập bảy mươi tám mươi Nossa kia rồi bắt đầu chém giết.
“...Nossa...”
Nossa hoàng phương kia bị ba chí tôn cường giả ngăn chặn, mấy lần định đột phá vòng vây nhưng lại không thành công. Hắn ta bỗng nhiên kêu lên một tiếng, âm thanh bén nhọn, từ ngữ đều là những từ cổ quái, tối tăm khó hiểu, chỉ có hai chữ Nossa là phát âm rất rõ ràng, đó cũng là nguồn gốc cái tên Nossa.
Hoàng phương Nossa vừa lên tiếng thì nhóm Nossa đang chiến đấu lập tức có phản ứng.
Trên chiến giáp của các Nossa lập tức xuất hiện một cái lỗ, sau đó có một quả bóng nhỏ màu xanh lá cây từ cái lỗ đó phóng ra. Những quả bóng này không bắn về phía các chiến sĩ Thâm Lam mà bắn ngẫu nhiên vào đám đông, sau đó rơi xuống mặt đất.
“Bùm!”
Quả bóng màu xanh nổ tung gần như cùng lúc, không có tiếng nổ dữ dội, cũng không có tác động quá lớn. Chúng phát nổ đơn giản giống như không có bất cứ nguy hiểm gì, tuy nhiên trong đại não tất cả các chiến sĩ Thâm Lam ở đây lại giống như bị đánh một chùy, trước mắt đột nhiên đen kịt, phảng phất như có vô số những tiếng kêu la vang lên làm người ta phải rùng mình. Tiếng kêu này như những sóng âm vô hình hội tụ lại một chỗ, đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong bộ não, làm não bộ muốn nổ tung.
Tất cả các chiến sĩ Thâm Lam đang chia Nossa ra làm từng tiểu đội nhỏ để tiêu diệt, cứ tưởng đang chiếm được ưu thế nhưng mọi chuyện lại biến chuyển một cách vô cùng đột ngột. Các chiến sĩ bỗng nhiên như thế mất đi linh hồn, những đòn công kích dũng mãnh cũng dừng lại!
Những người Nossa lại không có bất cứ ảnh hưởng nào, đại kiếm trong tay mang theo tiếng gió rít, đâm lên người những chiến sĩ Thâm Lam trước mặt mình.
Tình hình thay đổi trong tích tắc.
Chỉ trong nháy mắt, đã có đến năm mươi sáu mươi chiến sĩ Thâm Lam bị giết chết, trong số đó thậm chí còn có đội trưởng của một tiểu đội có năng lực không nhỏ.
Khi quả bóng kia nổ tung, Tần Dương cũng cảm nhận được chấn động tinh thần mạnh mẽ, nhưng hắn không đến mức bị chấn động thất hồn lạc phách như những người khác mà chỉ cảm thấy trong đầu nhói lên một cái. Mặc dù hơi đau nhưng cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ và động tác trên tay.
Tần Dương nhanh chóng quan sát tình hình trước mặt. Hầu Vân Ba lập tức trở nên trì trệ, Nossa hắc giáp đối diện đang vung kiếm về phía anh ta. Đáng lẽ lúc này Hầu Vân Ba nên phản kích hoặc né tránh nhưng anh ta lại ngơ ngác đứng yên một chỗ, giống như không biết nguy hiểm đang đến gần.
Lục Bác đứng ở bên phải cũng đang vung kiếm chém địch nhưng thanh kiếm mới vung được nửa đường lại dừng lại, giống như linh hồn bị rút ra hỏi cơ thể, thanh kiếm có thể tuột khỏi tay anh ta bất cứ lúc nào.
Một đối một, tên Nossa lam lăng kia ban đầu đang bị Lục Bác chèn ép nhưng bây giờ Lục Bác đã mất đi tính công kích. Tên Nossa lam lăng kia nhanh chóng hất văng vũ khí của Lục Bác đi, sau đó chém về phía anh ta.
“Cẩn thận!
Tần Dương theo bản năng hét lên một tiếng, sức mạnh tinh thần của Tần Dương tập trung hết vào tiếng hét này, giống như tiếng sấm mùa xuân.
Cùng lúc đó, Tần Dương đẩy Lục Bác một cái, sau đó bóng dáng thoắt một cái đã đến bên cạnh Hầu Vân Ba, nâng đao cản lại đòn công kích của đối phương.