Chương 2154: Lính tinh nhuệ cũng không đắt lắm
Phi thuyền hạ cánh tại hố sâu khổng lồ trước mặt mọi người, mặt đất cháy xém và cứng ngắc giống như bị nhiệt độ cao nung nấu. Cây cối xung quanh cháy hết chỉ còn lại một mảng đen cháy xém. Trên mặt đất chỉ còn lại một vòng tròn hoa văn kỳ dị.
“Đó chắc là dấu vết do một số điểm hỗ trợ phi thuyền của người Nossa để lại, điểm hỗ trợ chi chít, cộng thêm hỗ trợ phi thuyền khổng lồ này, chịu lực tương đối đồng đều, cho nên để lại hoa văn hoàn chỉnh như vậy.”
Hầu Vân Ba đứng trên đỉnh núi, nhìn thấy hố sâu trong lòng chảo, ánh mắt tỏ ra ngạc nhiên và thở dài.
Lục Bác tỏ ra lo lắng: “Tên này lẽ nào là vì phát hiện đánh không lại chúng ta, cho nên chọn cách đi khỏi hay sao? Nhưng anh ta lại đi đâu, phía Nam là Hoa Hạ ……”
Hầu Vân Ba cười nói: “Người Nossa không chỉ có một cứ điểm như vầy. Đừng quên là, ở Lop Nor tại Hoa Hạ còn có một cứ điểm của bọn họ, cũng là khoảng cách gần nhất với cứ điểm này. Cứ điểm của người Nossa không thể không liên hệ được. Cho nên tôi đoán phi thuyền bay đi chắc là tới thẳng cứ điểm Lop Nor đó!”
Lục Bác cười hi hi: “Nay chúng ta có thể đánh sụp cứ điểm này, họ cũng không dám đối đầu trực tiếp với chúng ta. Chứng minh họ vẫn còn kiêng dè khoa học kỹ thuật ở Trái đất chúng ta. Nếu không họ cũng sẽ không làm gì với khu cấm địa trang bị điện tử, trực tiếp khai chiến với chúng ta không phải là xong rồi sao?
Hầu Vân Ba lên tiếng tán đồng: “Chuyện đó đương nhiên, sức mạnh của vũ khí hạt nhân, đủ để hủy diệt thế giới. Cho dù người Nossa mặc Hắc giáp, sở hữu năng lực bảo vệ mạnh mẽ, nhưng tôi cũng không tin họ có thể bảo vệ khỏi sức nổ của vũ khí hạt nhân, bức xạ và các thiệt hại khác.”
Ánh mắt của Lục Bác có vài phần háo hức, anh ta vung nắm đấm: “Nay chúng ta có thể đột phá cứ điểm này, vậy chúng ta cũng có thể dùng cách tương tự để đột phá các cứ điểm khác. Ha ha, ngày tận thế của người Nossa sắp tới rồi!”
Hầu Vân Ba cười nói: “Người Nossa vẫn chưa toàn diện khai chiến với chúng ta, cũng không hiển thị bất kỳ thứ công nghệ cao và năng lượng cao nào, nhưng nếu họ có thì sao?”
Tần Dương đột nhiên chen vào: “Họ chưa chắc có vũ khí công nghệ mạnh như vũ khí hạt nhân. Nếu có thì họ có thể trực tiếp phóng ra, loài người chúng ta không dám phóng ra, nhưng đối với người Nossa một lòng muốn tiêu diệt loài người mà nói, phóng ra mà không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.”
Hầu Vân Ba và Lục Bác nhìn nhau, đều cảm thấy Tần Dương nói lý.
Quả thật, loài người kiêng kỵ môi trường sống của chính mình, nên không dám thả vũ khí hạt nhân một cách bừa bãi. Nhưng những kẻ xâm nhập, người Nossa có mục đích là huỷ diệt loài người mà nói thì hoàn toàn không có bất kỳ sư kiêng dè nào. Cho dù mục đích của họ là chiến lĩnh Trái đất, nô dịch Trái đất, vậy họ cũng hoàn toàn có thể ra tay trước.
Dù đã giết được bao nhiêu người Trái đất, dù sao cũng tạo làn sóng giết chóc rồi nói, giống như anh nói gì mà trại liên quân, tôi sẽ ném qua đó trước …..
Họ không làm như vậy, khả năng lớn nhất là họ không có vũ khí như vậy.
“Nhưng lịch sử tồn tại của người Nossa trải qua 10 ngàn năm, phát triển10 ngàn năm, lẽ nào trình độ khoa học kỹ thuật không bằng Trái đất. Chí ít anh nhìn phi thuyền nghiên cứu của họ đều có thể vượt dải ngân hà. Đây cũng không kém so với khoa học kỹ thuật của Trái đất chứ?”
Tần Dương cười nói: “Sự phát triển của trình độ khoa học kỹ thuật có liên quan môi trường sống nghỉ lại của họ. Trước tiên cần có thứ như vậy, sau đó họ mới đi nghiên cứu nó. Sau đó làm sao sử dụng nó, hướng phát triển khoa học kỹ thuật của người Nossa và của Trái đất rõ ràng là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau.”
“Chúng ta giả sử không có vật liệu chế tạo vũ khí hạt nhân trên hành tinh của người Nossa sinh sống, vậy họ dĩ nhiên cũng sẽ không có vũ khí có khoa học kỹ thuật cao như vũ khí hạt nhân. Thậm chí đối với vũ khí hạt nhân thì họ cũng không hiểu, vì hệ thống khoa học kỹ thuật của họ hoàn toàn khác với của chúng ta. Ví dụ chúng ta nghiên cứu hoa văn trên thanh kiếm của họ, chúng ta cũng pó tay, vì chúng ta không hiểu, cũng không có tài liệu ……”
Lục Bác cười nói: “Nếu thật sự như những gì cậu nói, vậy chúng ta vẫn có ưu thế ha.”
Tần Dương cười ha ha: “Cho dù không cân nhắc vũ khí hạt nhân, thì người tu hành và người Nossa trực tiếp giao chiến, chúng ta cũng có hy vọng.”
Hầu Vân Ba dội gáo nước lạnh: “Ý cậu là tình hình họ không có nhiều quân tiếp viện, lỡ như tiếp theo một hạm đội giữa các vì sao, trực tiếp nhảy dù qua hàng triệu hoặc nhiều hơn người Nossa Hắc giáp, thế giới của chúng ta cộng thêm thì có thể có bao nhiêu người tu hành ở mức Đại thành cảnh?”
Tần Dương duỗi 2 tay: “Hoặc là chuyện này không có tồi tệ như anh nghĩ, thật ra 10 ngàn năm văn minh phát triển, từ lâu đã khiến họ phát triển tới đỉnh, sau đó cuộc khủng hoảng nổ ra, dẫn đến sự hủy diệt của tinh cầu. Họ lưu lạc vào vũ trụ, trên thực tế, chỉ có một số người chỉ có thể được coi là dân tị nạn giữa các vì sao?”
“Cậu nghĩ hoàn hảo vậy à!”
Hầu Vân Ba bị câu nói của Tần Dương chọc cười, rồi anh ta lại thở dài: “Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi. Tình thế trước mắt, chúng ta phải loại bỏ người Nossa chiếm cứ Trái đất là vấn đề không lớn ……”
Tần Dương ngắt lời: “Vậy anh cảm thấy bước tiếp theo phải làm thế nào, tiếp tục công kích thành trì tiếp như bây giờ hả?”
“Chắc là vậy, đội ngũ cử đi, tìm tháp tín hiệu của họ. Sau khi tìm được toàn bộ tháp tín hiệu, ấn định kế hoạch đột kích, phá hỏng tháp tín hiệu, khôi phục tín hiệu, sau đó dùng vũ khí bắn phá …..”
Tần Dương thở dài: “Đáng tiếc phi thuyền đi kèm với một loạt hiệu ứng vùng cấm địa nhất định. Nếu không, ước tính phi thuyền sẽ bị theo dõi bởi vô số tên lửa ngay khi nó ở trên không.”
“Đúng vậy. Nếu không có chiêu này, chắc họ đã chơi xong từ lâu rồi. Uy lực của tên lửa không thể so sánh với sức mạnh của súng cối ……”
Mọi người đều cảm thán, sau đó nhận được lệnh rút về trại liên quân. Cái hố lớn dĩ nhiên có nhân viên chuyên nghiệp tiến hành thăm dò và nghiên cứu.
Lần này cậu đúng là lập được công lớn, không những cứu rất nhiều người chúng tôi, giết được biết bao người Nossa Hắc giáp, còn giết Nossa Lam Lăng. Có kinh nghiệm thực chiến lần này, e là quân đoàn trưởng bên đó sẽ để cậu gánh trách nhiệm càng lớn đây. Cậu chắc có thể lập một đội nhỏ thuộc về mình rồi.”
Tần Dương cười nói: “Tôi cũng không rõ, chắc không nhanh vậy đâu. Bây giờ tôi vẫn đang rối, tôi đi đâu tìm đội viên mới.”
“Trại tuyển binh kìa, nếu quân đoàn trưởng cho cậu đặc quyền, cậu không những có thể kéo một số đội viên cũ, còn có thể chọn người trong trại tuyển binh, muốn lập một đội nhỏ còn không đơn giản sao?”
Tần Dương lắc đầu: “Chỉ cần tốt chứ không cần nhiều. Không vội.”
Hầu Vân Ba vỗ vai của Tần Dương: “Nhắm vào chuyện cậu cứu mạng tôi lần này, tôi cũng phải giúp cậu. Sau khi về, tôi sẽ lấy danh sách chi tiết cho cậu, vẫn là câu nói đó, cho dù cậu cứu tôi, cũng không thể đào người của sói biển tôi!”
Tần Dương khóc không thành tiếng: “Hầu đội, có cần phải vậy không? Phòng tôi như phòng giặc vậy.”
Hầu Vân Ba hừ một tiếng: “Cần phải đề phòng như phòng giặc vậy. Tên nhóc nhà cậu bây giờ công trạng đầy ngưới, còn có thành tích thực chiến giết Nossa Hoàng Phương như vậy, ai không bằng lòng có một đội trưởng lợi hại như thế chứ?”