Chương 2155: Tôi có một điều kiện
Trở lại doanh trại, Tần Dương vừa trở lại chỗ ở của mình, Trần Hầu đã tìm tới cửa.
"Tôi vừa mới về, cậu liền vào cửa, chẳng lẽ cậu luôn canh cửa chờ tôi sao?"
Vẻ mặt Trần Hầu chua xót nói: "Hết cách, trận chiến của các cậu lớn như vậy, nhưng tôi chỉ có thể đứng nhìn, có thể không khổ sở sao? Tôi chỉ có thể chờ cậu trong trại."
Tiểu đội Liệp Ưng của Trần Hầu không có trong danh sách lần này, bởi vì đội được chọn cho cuộc đột kích này đều là những đội ưu tú. Đội Liệp Ưng có sức mạnh tương đối bình thường, không được coi là xuất sắc, nên đã bị loại.
Tần Dương cười nói: "Để cho cậu an toàn ở trong trại, cậu còn không hài lòng. Lần hành động này, thiệt hại rất lớn..."
Sắc mặt Trần Hầu càng thêm ngưng trọng: "Tôi nghe người bị thương trở về trước nói, lần này người Nossa sử dụng một loại vũ khí tác động vào sức mạnh tinh thần, lập tức gây ra sát thương cực lớn. Đúng rồi, tôi nghe nói lúc ấy cậu cũng không chịu ảnh hưởng, đã cứu được rất nhiều đồng đội... Điều này có thật không?"
Tần Dương thở dài: "Tôi tu hành sức mạnh tinh thần, cho nên chịu ảnh hưởng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng năng lực của tôi có hạn, thời gian ngắn ngủi, tôi cứu được một số người, nhưng không thể giúp được nhiều người hơn. Sau đó, tôi quan sát qua, đó là một thứ rất kỳ dị, giống như quả bom tinh thần, có thể tác động tức thời và mạnh mẽ đến não người, khiến con người tạm thời mất khả năng phán đoán, làm gián đoạn sự phối hợp của con người, khiến ngay lúc đó con người không thể đưa ra được những hành động đúng đắn và chính xác. Nếu sau này trên chiến trường, cậu thấy đối phương tung ra thứ gì đó như thế này, thì cậu phải kéo ra khoảng cách càng sớm càng tốt, che chắn tai, cố gắng tranh thủ nhiều thời gian nhất có thể để bản thân hồi phục."
Tần Dương kể chi tiết vị trí cất giữ đồ vật kia cho Trần Hầu, phương pháp phóng ra, dấu hiệu khi phóng ra. Trần Hầu nghe kỹ, cau mày hỏi: "Che chắn tai có tác dụng sao?"
Tần Dương lắc đầu: “Chắc là có chút hiệu quả, nhưng hiệu quả chắc không lớn, nhưng có chút tác dụng nào thì càng tốt. Ở trên chiến trường, cho dù là 0.01 giây, cũng hoàn toàn có thể là sống hoặc chết.”
Trần Hầu cười he he: “Vậy cậu nhanh chóng thành lập tiểu đội đi. Đến lúc đó khai chiến, tôi liền ở phụ cận của cậu, chỉ cần vừa thấy thứ này, tôi liền trốn bên cạnh cậu, cậu sẽ luôn bảo vệ tôi.”
Tần Dương tức giận liếc mắt Trần Hầu một cái: “Khi đó nói không chừng tôi ốc còn chẳng mang nổi mình ốc chứ đừng nói mang cọc cho rêu.”
Trần Hầu nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu thật như vậy, thì tôi cũng hết cách. Ai bảo thứ này không có cách ngăn cản chứ, nhưng nói lại, đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện thứ này, trước kia cũng chưa từng gặp……”
Tần Dương suy nghĩ rất lâu về chuyện này, mới suy đoán: "Tôi nghĩ thứ này chắc có hạn chế nhất định. Nếu không, trước đó cũng không vô dụng. Có thể là do bọn họ đóng quân ở tháp tín hiệu. Nhiệm vụ này rất quan trọng với bọn họ. Đó là lý do tại sao vũ khí đặc biệt này được phát ra. Nếu không phải lần này số lượng người tấn công vừa lớn vừa mạnh, thì nhóm tấn công sẽ hoàn toàn bị đánh cho tàn phế chỉ bằng một đợt như vậy!"
Trần Hầu cười khổ: "Tôi cũng hy vọng như vậy. Tôi không muốn đối mặt với loại công kích sức mạnh tinh thần không thể chống đỡ này. Đơn giản là không thể hóa giải. Ngoài việc kéo khoảng cách để tránh, thì ngoài ra cũng chỉ có chờ chết. Loại cảm giác này quá bất lực."
Tần Dương không nói gì, nhưng trong lòng cũng đồng ý với lời Trần Hầu nói.
Đúng vậy, người thường rất bất lực khi đối mặt với công kích sức mạnh tinh thần, ví dụ như dùng sức mạnh tinh thần tấn công người khác trên chiến trường mà người khác không thể chống lại công kích, vậy thì hắn ta chỉ có thể chờ chết!
Thứ này của người Nossa thật sự có chút kỳ lạ.
Sau khi đuổi Trần Hầu vừa tò mò vừa nhàm chán đi, Tần Dương trở về chỗ ở của mình, nghĩ đến trải nghiệm này, tâm trạng hắn cũng có phần vi diệu.
Trước đây hắn là một đặc công, bây giờ là một người lính, đối mặt với những tình huống khác nhau, tuy nguy hiểm nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác nhau.
Người Nossa……
Bởi vì trận chiến dịch dò hỏi lần này mà nảy sinh thay đổi. Vậy rốt cuộc trận chiến với người Nossa sẽ có kết cục như thế nào?
Tần Dương luôn có cảm giác tất cả chiến binh Thâm Lam hay toàn bộ nhân loại đều giống như đang đi trên sợi dây, nếu không cẩn thận sẽ mất tất cả.
“Tần Dương, quân đoàn trưởng tìm cậu.”
Tần Dương ăn cơm xong. Khi hắn đang suy xét làm chút gì đó, bỗng nhiên có binh lính tới tìm.
Tần Dương đi theo binh lính tới văn phòng của Bạch Phá Quân. Dọc theo đường đi, trong lòng hắn đều nghĩ đến mục đích Bạch Phá Quân tìm mình.
Bạch Phá Quân là quân đoàn trưởng của toàn bộ Bàn Cổ, địa vị cao cao tại thượng, còn hắn chỉ là một tiểu binh mới gia nhập, cho dù có chút đặc thù như vậy, nhưng chung quy cũng chỉ là một tiểu binh. Ở thời điểm mấu chốt này, Bạch Phá Quân còn có thời gian triệu kiến riêng mình?
“Quân đoàn trưởng!”
Tần Dương vào cửa, chào hỏi một cái. Nếu đã gia nhập Bàn Cổ, thì Tần Dương là một quân nhân, Bạch Phá Quân là lãnh đạo tối cao của hắn, Tần Dương là cấp dưới, cũng phải chiếu theo yêu cầu quân nhân.
Bạch Phá Quân cười, chỉ ghế dựa: “Ngồi đi.”
Tần Dương ngồi xuống ghế ở trước bàn làm việc: “Quân đoàn trưởng, anh tìm tôi có chuyện gì phân phó sao?”
Bạch Phá Quân lắc đầu nói: “Cố vấn chút chuyện.”
Cố vấn?
Trong lòng Tần Dương hơi khó hiểu, nhưng hắn vẫn lưu loát trả lời: “Được, không biết quân đoàn trưởng muốn cố vấn chuyện gì?”
Bạch Phá Quân xua tay nói: “Không cần nghiêm túc như vậy, cũng không cần công thức hoá như vậy. Ở trên chiến trường, tất nhiên phải nghiêm túc quân kỷ, theo tình thế quân lệnh, không được nửa điểm qua loa, nhưng trong lén lút không cần câu thúc như vậy.”
Tần Dương cười, đồng ý nói: “Vâng!”
Bạch Phá Quân đi thẳng vào vấn đề chính: “Tần Dương, cậu là người tu hành sức mạnh tinh thần, ở phương diện tu hành sức mạnh tinh thần, cậu có trình độ rất sâu. Trong chiến dịch lần này, người Nossa lần đầu sử dụng một loại bom trực tiếp tác động tới não người. Lúc ấy, cậu cũng ở hiện trường, nghe nói cậu cũng không chịu quấy nhiễu quá lớn, lại còn thuận thế cứu đội trưởng chính phó của tiểu đội Hải Lang và những đội viên khác…… Đối với loại bom này, cậu có ý kiến gì không?”
Tần Dương nói qua lý giải của mình một lần. Bạch Phá Quân lập tức có vài phần lo lắng: “Không có cách phá giải? Vậy thật đúng là chuyện phiền toái. Chiến đấu trên chiến trường, làm sao có thể chịu đựng sự không tỉnh táo nhất thời?”
Tần Dương không nói gì, hắn thật sự cũng không có biện pháp giải quyết chuyện này.
Bạch Phá Quân ngược lại cũng không nói thêm gì, chung quy ông ta chỉ tham khảo cái nhìn của Tần Dương, ông ta đương nhiên là người nắm rõ thông tin về cách thức thực hiện, các nguồn lực mà ông ta có thể huy động ở cấp quốc gia.
"Trong lần chiến dịch này, cậu đã thực hiện một cách xuất sắc. Cậu đã giết được Nossa Hắc Giáp và Nossa Lam Lăng. Chỉ riêng thành tích này là đã đủ được thưởng. Hơn nữa, trong hai lần chiến đấu này, cậu đã biểu hiện ra kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Tôi nghĩ cậu không cần phải luôn ở lại trong tiểu đội Hải Lang. Vì vậy, từ bây giờ, cậu sẽ tự thành lập một đội. Tôi có thể hỗ trợ cho đội của cậu, nhưng tôi có một điều kiện... "
Mắt Tần Dương sáng lên: “Điều kiện gì?”
Ánh mắt Bạch Phá Quân sáng ngời: “Tôi không yêu cầu số lượng người trong đội ngũ của cậu, nhưng tôi yêu cầu mỗi người đều là tinh anh, vào thời điểm mấu chốt, mỗi tinh anh đều có thể xông lên!”