Chương 2170: Đặt tên cho tiểu đội
“Dừng lại!”
Sau nhát đao nặng nề, Tây Môn Du không tiếp tục tấn công nữa mà hô to một tiếng, sau đó lui về sau mấy bước, tiện tay tắt Phi Thiên.
Tần Dương cũng lùi ra sau, ổn định thân thể, tắt chiến giáp Kì Tích, sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường.
Tây Môn Du nhìn Tần Dương sắc mặt vô cùng bình tĩnh ở đối diện, thở dốc một hơi, ánh mắt không che giấu chút hâm mộ nào: “Tần Dương, có phải cậu vẫn chưa dốc hết sức không?”
Tần Dương cười: “Nếu không mở chiến đấu cao cấp thì đây đã gần như cực hạn của tôi rồi.”
Gần như?
Tây Môn Du khẽ nhướn mày, ý này chính là vẫn chưa dốc hết sức?
Anh ta dựng thẳng ngón cái lên: “Sức chiến đấu của cậu quả thực hung dữ! Tôi phục rồi! Tôi đồng ý gia nhập!”
Tần Dương nghe Tây Môn Du đồng ý gia nhập thì trong lòng rất vui. Tây Môn Du có năng lực cao như vậy, mặc chiến giáp thì có thể sánh với chí tôn cường giả, có anh ta gia nhập thì thực lực của tiểu đội sẽ tăng lên rất nhiều.
“Hoan nghênh anh gia nhập, sau này mọi người cùng nhau cố gắng!”
Tần Dương mới kịp nói một câu như vậy thì Phòng Bân đã dẫn người đến, Tần Dương bất đắc dĩ nhìn về phía Tây Môn Du, sau đó lập tức bị một nhóm nhân viên kĩ thuật bao vây.
Tây Môn Du đi tới bên cạnh nhóm người La Kinh Phong, hai bên âm thầm quan sát nhau trong giây lát, Tây Môn Du cười: “Mọi người chắc cũng gia nhập tiểu đội rồi đúng không? Tôi là Tây Môn Du.”
Mấy người lần lượt giới thiệu bản thân, coi như đã quen biết. Sau đó, mọi người lại nhìn về phía Tần Dương đang bị mấy nhân viên kĩ thuật bao vây, ánh mắt hơi kì quái.
Dương Tiểu Bắc thấp giọng cảm thán: “Xem ra Tần Dương rất được bọn họ ưu ái.”
Mạnh Linh cũng vô cùng hâm mộ: “Không có cách nào, độc nhất vô nhị, chúng ta chỉ có thể hâm mộ thôi. Nhưng mà anh ấy là đội trưởng, anh ấy càng lợi hại thì tương lai của tiểu đội chúng ta càng tốt. Nghĩ theo chiều hướng đó thì tâm trạng tôi cảm thấy được cân bằng hơn rất nhiều.”
La Kinh Phong không phát biểu suy nghĩ của mình với vấn đề đó mà quay đầu về phía Tây Môn Du: “Anh cố hết sức chưa?”
Tây Môn Du cười khổ: “Tất nhiên, anh không thấy là tôi còn mở cả tầng Phi Thiên thứ hai đấy à? Nhưng mà vẫn đáng không lại, quá ác liệt. Không ngờ một siêu phàm lại có thể có được năng lực như thế!”
La Kinh Phong đồng tình: “Cậu ta có thể chiến đấu vượt cấp, cho dù không mặc chiến giáp thì thực lực cậu ta cũng chưa chắc đã thua kém chúng ta. Huống hồ cậu ta còn chưa dùng hết sức, vừa rồi nếu như dùng hết sức thì chỉ sợ là không thể ngăn được.
Đánh xong một trận, Tây Môn Du hoàn toàn tâm phục khẩu phục với Tần Dương: “Đúng vậy! Trước đó, trong cuộc chiến giao lưu, cậu ta là đại thành cảnh mà chỉ một chiêu đã hạ gục đối thủ, thực lực của người này không thể xem thường!”
Ánh mắt La Kinh Phong sâu thẳm: “Quân đoàn trưởng bảo cậu ấy thành lập một tiểu đội tinh anh, còn giới thiệu chúng ta cho cậu ấy, xem ra thời gian tới sẽ rất đặc sắc.”
Mạnh Linh xoa tay, cười ha ha: “Thế thì mới thú vị, chứ nếu chỉ là lập thêm một tiểu đội, làm mấy việc mà các tiểu binh nhỏ hay làm thì thật nhàm chán!”
Dương Tiểu Bác nhìn thoáng qua Mạnh Linh, thản nhiên nói: “Đúng là rất thú vị, nhưng cũng rất nguy hiểm.”
Mạnh Linh không thèm quan tâm: “Nguy hiểm thì có gì phải sợ? Anh xem đội trưởng đi, tài sản hàng chục tỉ, đại minh tinh, bác sĩ thiên tài, nghệ sĩ dương cầm... Người như thế mà còn không sợ thì tôi sợ cái gì?”
Tây Môn Du cười ha ha một tiếng: “Đúng vậy, sợ cái đinh gì!”
La Kinh Phong cười: “Nhắc mới nhớ, đội trưởng của chúng ta đúng là một người kì lạ, tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp lớn như thế, vậy mà lại chạy đến đây làm lính. Không nói những chuyện khác, chỉ cần nói riêng điểm này đã rất đáng khâm phục rồi. Hơn nữa, cậu ấy còn có năng lực mạnh mẽ như vậy, cậu ấy làm đội trưởng tôi rất phục!”
Tây Môn Du nói tiếp: “Lúc trước tôi không phục, cảm thấy cậu ấy có lợi hại thì cũng không lợi hại được bao nhiêu. Bây giờ nhớ lại không khác gì bị vả mặt!”
La Kinh Phong đưa mắt nhìn Tần Dương ở phía xa rồi nói: “Về sau chúng ta đã là đồng đội kề vai sát cánh bên nhau, mong mọi người chiếu cố.”
Mạnh Linh nhếch môi cười: “Hình như tôi là người có thực lực kém nhất, áp lực quá.”
La Kinh Phong trêu chọc: “Có áp lực mới có động lực, hơn nữa, cũng không phải một mình cậu có áp lực đâu. Cậu nhìn xem, chúng ta dù sao cũng là tinh anh, đội trưởng mới bao nhiêu tuổi? Hai mươi tư hai mươi lăm, vậy mà đã đạt tới cảnh giới siêu phàm, mặc chiến giáp thì còn có thể so với chí tôn cường giả. So sánh với cậu ấy một chút, tôi cảm thấy mấy năm nay sống uổng phí rồi...”
Mạnh Linh nghĩ đến chuyện gì, chớp mắt hỏi: “Bây giờ chúng ta đều gia nhập tiểu đội tinh anh của đội trưởng rồi, nhưng các anh có biết tiểu đội chúng ta tên là gì không?”
Mọi người nhìn nhau, lắc đầu.
...
“Tên là gì thế?”
Tần Dương vừa mới xử lý xong đám người của Phòng Bân thì bị đội viên của mình hỏi, hắn cũng lắc đầu: “Tôi không biết.”
Cả nhóm tròn mắt nhìn nhau: “Cái gì? Cậu là đội trưởng mà cậu không biết à?”
Tần Dương nhún vai: “Tôi là đội trưởng chứ có phải tổng tư lệnh đâu? Tên đội mà để một mình tôi nói thì không hay lắm, không thì mọi người đề xuất ý kiến đi?”
Mạnh Linh mở to hai mắt: “Chúng tôi tự đặt tên sao?”
Tần Dương cười: “Đúng vậy, tôi là đội trưởng nhưng các anh cũng là đội viên mà. Tiểu đội của chúng ta, chúng ta cùng nhau nghĩ tên cũng là chuyện bình thường.”
Mọi người nhìn nhau, rồi lại rơi vào trầm tư.
Đây là nơi mình sẽ gắn bó lâu dài trong tương lai, mọi người ai cũng không muốn tiểu đội của mình có một cái tên vớ va vớ vẩn, thế nên tất cả đều nghiêm túc suy nghĩ.
“Không thì gọi là tiểu đội Cực Quang?”
“Cực Quang? Hình như đã có tiểu đội có tên này rồi.”
“Mãnh hổ?”
“Lấy tên động vật đặt tên cho tiểu đội, thô tục!”
“Vậy anh định đặt tên gì?”
“Hay là gọi là Bình Minh, mang ý nghĩa đêm tối qua đi ngày mai sắp đến?”
“Nghe cũng được đấy nhỉ.”
“Chiến giáp của đội trưởng không phải tên là Kỳ Tích sao? Không thì gọi luôn là tiểu đội Kỳ Tích. Vừa mang ý nghĩa là tiểu đội chúng ta sẽ sáng tạo ra kỳ tích, vừa giống như chiến giáp Kỳ Tích- độc nhất vô nhị...”
Mọi người đột nhiên yên lặng, quay đầu nhìn về phía Dương Tiểu Bắc đang nói chuyện.
Dương Tiểu Bắc thấy mọi người nhìn mình chằm chằm thì mỉm cười: “Tôi chỉ đang đưa ra ý kiến...”
“Tôi cảm thấy rất tốt!”
Hai mắt Mạnh Linh cũng sáng lên: “Một tiểu đội có thể làm ra những điều kì tích mới là sự tồn tại quan trọng nhất., trong lúc nguy cấp có thể ngăn cơn sóng dữ. Quân đoàn trưởng để đội trưởng thành lập một tiểu đội tinh anh không phải là hi vọng tiểu đội này sẽ tồn tại với sứ mạng như thế sao? Hơn nữa, cái tên này cũng trùng với tên chiến giáp của đội trưởng, tôi tán thành!”
La Kinh Phong cũng cười: “Vừa rồi Tây Môn Du nói tên tiểu đội là Bình Minh tôi cũng cảm thấy không tệ, nhưng so ra thì tôi càng thích ý kiến của Dương Tiểu Bắc hơn. Tiểu đội kỳ tích, tôi cũng hi vọng tiểu đội chúng ta có thể không ngừng sáng tạo nên kì tích, trở thành một tiểu đội được mọi người ca tụng và tán thưởng!”
Tây Môn Du mỉm cười: “Tiểu đội Kỳ Tích, cái tên này vô cùng có ý nghĩa, tôi cũng tán thành!”