Chương 2182: Nhất định phải có phần tiếp theo
Người đàn ông này vừa nói xong thì khán giả xung quanh lập tức hào hứng.
“Đồng ý với anh ta!”
“Để anh ta thử xem!”
“Biên kịch tự đưa đến cửa, rất đáng để thử!”
“Tự đề cử mình, tốt lắm. Một bộ phim hấp dẫn như thế này nên có phần tiếp theo. Anh hùng nên được tỏa sáng chứ không phải có một kết thúc mở như vậy, muốn để nam chính đông sơn tái khởi!”
“Đúng, đông sơn tái khởi!”
“Tần Dương, anh diễn rất tốt, tại sao sau này lại không diễn nữa? Mặc dù anh không thiếu tiền nhưng cũng coi như làm vì đam mê, vì người hâm mộ, vì người mê điện ảnh!”
“Đúng, tiếp tục diễn đi!”
Các khán giả trong rạp chiếu phim bắt đầu hưởng ứng, không cần biết vị biên kịch kia nói có lí hay không thì mọi người đều ồn ào. Tất nhiên không chỉ vì chuyện nhà biên kịch tự đề cử bản thân mà là vì đa phần mọi người đều cảm thấy bộ phim này nên có phần hai. Tần Dương diễn tốt như vậy, tại sao lại không tiếp tục chứ?
Nếu là những ngôi sao điện ảnh nói lí do gì đó thì mọi người có thể cười mà nói là lại chiêu trò tuyên truyền. Nhưng nếu Tần Dương nói thì tất cả mọi người đều tin tưởng.
Vì sao? Bởi vì Tần Dương có tiền!
Nhiều người làm diễn viên vì muốn tận hưởng cảm giác được mọi người tán dương và săn đón, trở thành tâm điểm ở khắp mọi nơi. Nhưng Tần Dương không phải loại người ưa thích sự nổi tiếng, hơn nữa hắn còn có tiền!
Tốc độ kiếm tiền của hắn so với tốc độ kiếm tiền từ phim nhanh hơn rất nhiều. Cũng có thể nói là, với số tài sản mà Tần Dương kiếm được thì hắn có thể ăn chơi phung phí suốt đời cũng không tiêu hết.
Không phải vì tiền, cũng không vì danh vọng, thế nên mọi người đều tin những lời Tần Dương nói.
Đây là một tính huống rất thực tế. Một người nghèo nói không thích xe quá sang trong vì nó lộ liễu, không thích biệt thự vì có nhiều phòng bỏ không thì chắc chắn không có ai tin. Mọi người sẽ chỉ cho rằng người này nói như thế là vì ghen tị, dù sao thì người đấy chẳng có gì, chỉ có lời nói mà thôi. Nhưng nếu người đó là một đại gia, giàu có một phương thì nếu họ nói không thích nhà đẹp xe sang chắc chắn sẽ có người tin, bởi vì người đó đã có những thứ đó rồi!
Tần Dương nghe mọi người vui vẻ thì mỉm cười với người đàn ông kia: “Được rồi, hôm nay không có thời gian nói chuyện. Chờ anh sắp xếp được thời gian thì đến Hoa Long một chuyến, cứ nói là tôi mời anh đến, bọn họ sẽ nói chuyện chi tiết với anh. Nếu có cơ hội thì có thể hợp tác, nếu không được thì vẫn còn những kế hoạch khác.”
Tần Dương thẳng thắn nói, hắn không thể vì mấy câu nói của người đàn ông này và những lời nói ở rạp chiếu phim mà đồng ý luôn với anh ta.
Vấn đề chuyên môn thì nên giao cho những người có chuyên môn xử lý. Nếu như quả thực có được tiếng vang lớn, người hâm mộ muốn có phần hai thì sẽ tiến hành làm phần hai. Ngay cả khi Tần Dương không đóng vai chính thì đổi một diễn viên nam khác cũng có thể mà, phải không?
Ai có thể gây khó dễ cho tiền bạc được?
Hơn nữa, khi Tần Dương nghe người đàn ông kia nói thì trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ khác. Không phải công ty truyền hình điện ảnh Hoa Long chuẩn bị làm anh hùng vũ trụ của riêng mình sao?
Nếu như nhân vật nam chính đã bị tàn phế mà vẫn có thể lấy lại được năng lực, hơn nữa còn nâng cao hơn trước rất nhiều thì chẳng phải anh ta có thể trở thành anh hùng à?
Anh hùng vũ trụ, định nghĩa anh hùng rất rộng, chỉ cần khán giả yêu thích thì nhân vật mới có thể tồn tại, Chưa kể anh hùng chưa bao giờ là thứ đánh giá bằng năng lực.
Người đàn ông kia nghe Tần Dương nói thì vô cùng mừng rỡ, lập tức trả lời: “Được, chờ hết nghỉ lễ, Hoa Long đi làm thì tôi sẽ đến ngay!”
Những người trong rạp thấy thế thì vô cùng vui vẻ.
Đây là một câu chuyện tuyệt vời, nếu có phần tiếp theo thì sẽ tốt cho cả hai bên.
Là một tín đồ mê phim, chỉ cần phim có chất lượng tốt thì xem bao nhiêu cũng không thấy đủ!
Xử lý xong chuyện này, Tần Dương liền kí tên cho mọi người, sau đó cùng mọi người chụp ảnh chung, đồng thời nhiệt tình trả lời một số câu hỏi của người hâm mộ.
Đoàn đội của Hoa Long cũng tới nhưng họ không quấy rầy Tần Dương tương tác với người hâm mộ mà quay tư liệu lại và phỏng vấn một số khán giả ở hiện trường.
Chờ Tần Dương kí tên chụp ảnh xong thì nhân viên công tác mới bắt đầu lên để phỏng vấn chính thức, Tần Dương cũng phối hợp trả lời.
Lúc Tần Dương tiếp nhận phỏng vấn, rất nhiều người đứng bên cạnh lôi điện thoại ra chụp lại rồi đăng lên mạng.
Mọi người nghe tin Tần Dương cùng gia đình đến xem phim nhưng nhìn xung quanh lại không thấy gia đình Tần Dương đâu cả. Lúc Tần Dương bị vây quanh thì bọn họ cười hì hì rồi nhanh chóng chạy trốn.
Bận rộn công việc xong, Tần Dương bước ra khỏi rạp chiếu phim.
Vừa ra khỏi phòng thì hắn giật nảy mình, phát hiện bên ngoài chật kín người, mọi người đang thảo luận điều gì có, vẻ mặt vô cùng phấn khích và chờ mong.
“Tần Dương ra rồi!”
“Tần Dương!”
“Đại thần!”
Hắn vừa ra ngoài đã bị mọi người nhận ra, dù sao thì bị một đám người bao vây như thế rất thu hút sự chú ý.
Bất đắc dĩ, Tần Dương lại phải tiếp tục kí tên chụp ảnh, tiếp tục trả lời các câu hỏi, cứ thế kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
“Tôi vẫn chưa ăn cơm trưa, đói sắp ngất rồi. Tôi xin phép đi trước, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!”
Đám người cũng rất thấu tình đạt lý, nhanh chóng nhường đường. Tần Dương là một ngôi sao nhưng không hề kiêu ngạo lạnh lùng, mọi người ai cũng thích.
Những minh tinh khác đi đâu cũng mang theo một đống vệ sĩ trợ lý, nhìn cứ như có người muốn ăn tươi nuốt sống họ vậy. Còn Tần Dương sở hữu khối tài sản hàng chục tỷ, fans hâm mộ hàng trăm triệu nhưng lại không dẫn theo một vệ sĩ nào.
À, mọi người đều biết Tần Dương là một người tu hành, một người có thể đánh toàn bộ thiên nhân cảnh Nhật Bản, có thể đánh bại cao thủ siêu phàm, người như hắn đúng là không cần đến vệ sĩ.
Nếu Tần Dương dẫn theo mấy vệ sĩ, đến lúc gặp phải kẻ xấu muốn tấn công hắn thì không biết là ai bảo vệ ai đây?
Tần Dương rời khỏi rạp chiếu phim, gọi điện thoại cho Hàn Thanh Thanh thì biết họ đang ăn ở một nhà hàng cách đó không xa.
Tần Dương đi tới, cười ha ha ngồi xuống: “Mọi người hành động nhanh thế? Không chịu đợi con gì cả.”
La Thi Thiến cười: “Chờ con làm gì? Con đang bận rộn đáp ứng yêu cầu của người hâm mộ, không biết phải chờ đến bao giờ. Chờ con thì chẳng phải cả nhà sẽ bị đói à?”
Tần Dương cũng cười, hiển nhiên là nói đùa. Người một nhà, chờ cái gì mà chờ? Hơn nữa cũng đã qua thời gian ăn cơm rồi, không thể để cả gia đình ôm bụng đói chờ một mình hắn.
Tần Dương cầm đũa bắt đầu ăn cơm, không bao lâu đã ăn xong.
Đặt đũa xuống, Tần Dương nhìn Hàn Thanh Thanh bên cạnh, phát hiện cô đang xem phần mềm thống kê phòng vé.
“Em nhìn gì thế?”
Hàn Thanh Thanh xoay màn hình về phía Tần Dương: “Anh nhìn đánh giá của khán giả đi, cũng không tệ lắm!”