Chương 2189: Ai bảo cậu ta vô lý trước?
“Chuyện này tôi có thể hợp tác với ông, nhưng tôi cần phải nhìn thấy cái gì đó có sức thuyết phục, nếu không thì tôi rất khó tin rằng trên thế giới có một nơi như vậy.”
Thực ra trong lòng Tần Dương đã tin tưởng những gì Bồ Dương nói, một nơi mà thiết bị điện tử không thể nào sử dụng được là một nơi vô cùng bí ẩn, nhưng đối với Tần Dương mà nói thì hắn biết được một khả năng.
Rốt cuộc có phải là người Nossa hay không thì lên đảo là biết ngay thôi.
Thậm chí Tần Dương còn có một suy đoán táo bạo, hòn đảo này không có trên bản đồ, không có bất cứ ghi chép nào, cũng không bị vệ tinh phát hiện ra. Nó có phải là một trong những căn cứ của người Nossa không?
Điều này cũng có khả năng.
Chỉ là khả năng này có đúng hay không thì nhất định phải đến hòn đảo đó mới biết được.
Tất nhiên hắn sẽ hợp tác với Bồ Dương, nhưng cụ thể hợp tác thế nào thì phải xem những điều mà Bồ Dương đưa ra đã. Sau khi cảm thấy đủ sức thuyết phục thì hắn sẽ báo cáo với Bạch Phá Quân xem ông ấy có quyết định hợp tác bình thường hay là liên kết trực tiếp?
“Tôi có bằng chứng, nhưng tôi không mang theo người. Thiết bị điện tử ở nơi đó trở nên vô dụng nên chúng tôi không thể chụp ảnh hay quay phim lại được, nhưng tôi đã mang một vài thứ từ hòn đảo đó về. Những thứ đó là bằng chứng xác thực nhất, có thể được dùng làm bằng chứng chứng minh tất cả những điều tôi nói là sự thật.”
Tần Dương nghe Bồ Dương nói thế thì lập tức mỉm cười: “Tốt lắm, chỉ cần ông có thể chứng minh những lời ông nói đều là sự thật thì tôi sẵn sàng hợp tác với ông. Đúng như ông nói, tôi quen biết rất nhiều người có năng lực trong giới tu hành, muốn tổ chức một đội ngũ mạnh mẽ để đi thăm dò hòn đảo đó là một chuyện đơn giản.”
Nghe được câu nói này của Tần Dương, Bồ Dương vô cùng vui mừng. Ông ta đúng là không dám tìm những người khác vì cảm thấy không yên tâm, nhưng những việc làm trước đây của Tần Dương đã chứng tỏ nhân phẩm của hắn. Tần Dương không quan tâm đến tiền, thế nên chắc chắn sẽ không vì tiền mà làm ra những chuyện trái với đạo nghĩa.
Nếu như Tần Dương muốn tiền thì hồi ở Nhật cũng sẽ không có chuyện quyên góp hết số đồ cổ của mình.
Người vừa không màng danh lợi vừa có năng lực mạnh mẽ tất nhiên là cộng tác viên mà Bồ Dương thích nhất.
“Không thành vấn đề, Tần Dương, cậu ở Quảng Châu bao lâu?”
Tần Dương cười khổ: “Chỉ có thể ở lại một ngày. Ngày mai tham gia xong hoạt động là tôi phải bay đến Du Châu rồi. Một tuần này tôi phải tham gia tuyên truyền. À đúng rồi, giáo sư Bồ, không phải ông nói mình dạy học ở trường đại học ở Kinh thành sao? Thế thì chắc ông cũng ở Kinh thành nhỉ? Điểm dừng chân thứ tư của tôi là ở Kinh thành, nếu như ông có đồ gì muốn cho tôi xem thì chúng ta có thể gặp nhau ở đó.”
Hai mắt Tần Dương sáng lên: “Cậu sẽ tới Kinh thành sao?”
Tần Dương gật đầu: “Đúng vậy, chắc là mùng chín tôi sẽ bay đến đó, ở lại mùng mười, tối mười một rời Kinh thành. Hành trình rất gấp gáp nhưng tôi nghĩ chỉ cần xác nhận tài liệu và chứng cứ thì cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
“Không mất nhiều thời gian đâu, nhiều nhất là một tiếng, thậm chí chỉ cần vài phút là cậu sẽ tin những lời tôi nói là thật. Cậu sẽ tin trên đời thật sự tồn tại một hòn đảo như vậy, một hòn đảo đến tận bây giờ vẫn chưa bị con người phát hiện ra, không có trên bản đổ, một hòn đảo bí ẩn nhưng lại có dấu vết của con người.”
Hai người nói chuyện đến chỗ bãi đỗ xe, Tần Dương dừng bước, lấy ra một tấm danh thiếp. Tấm danh thiếp này rất đơn giản, không có danh hiệu mà chỉ có tên Tần Dương và một số điện thoại.
Đây là danh thiếp mà Điện ảnh và Truyền hình Hoa Long chuẩn bị cho Tần Dương để mang ra ngoài tuyên truyền phim, nếu hắn gặp một số đối tác thì có thể dùng đến.
Tần Dương đưa danh thiếp cho Bồ Dương, mỉm cười: “Giáo sư Bồ, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc, ông có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Bồ Dương nhanh chóng đọc số điện thoại của mình, sau khi lưu số xong thì hai người tạm biệt nhau.
Tần Dương lên xe, Cao Mẫn ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu mỉm cười: “Độ nổi tiếng của ông chủ cao quá, Bạch Hàn là một người nổi tiếng nóng nảy, vậy mà khi gặp anh cũng không dám thể hiện gì.”
Tần Dương trả lời: “Ai bảo cậu ta vô lý trước cơ chứ?”
Cao Mẫn híp mắt cười: “Không phải ai cũng giống như anh, anh là ông chủ, ngồi ở vị trí cao nhưng lại vô cùng gần gũi thân thiện.”
Tần Dương trêu ghẹo: “Cao tiểu thư, cô khen tôi như thế thì tôi cũng không tăng lương cho cô được đâu, cái này phải cần lão Tạ nói mới được.”
Cao Mẫn bị Tần Dương chọc cười: “Anh nói chuyện thú vị thật đấy, tôi không nịnh nọt mà chỉ nói sự thật mà thôi. Nếu anh là những người bình thường khác thì khi có được thành tích như thế thì đã ngạo mạn đến mức vểnh đuôi lên trời rồi, nhưng anh lại vô cùng khiêm tốn. Đây là một điều rất hiếm thấy, cũng rất đáng ngưỡng mộ.”
Tần Dương cười: “Còn nói không nịnh nọt, tôi thấy cô đã dùng hết mọi tính từ để hình dung tôi rồi đấy. Đúng rồi, tiếp theo có sắp xếp gì?”
Cao Mẫn đã chuẩn bị xong, lấy trong túi một cuốn sổ nhỏ rồi báo cáo: “Trước tiên chúng ta về khách sạn ăn trưa, buổi chiều sẽ tham gia một buổi offline với fans hâm mộ, đến tối thì đi xem phim và tiến hành tương tác với các fans trong rạp. Ngày mai ghi hình một chương trình truyền hình, buổi tối lên máy bay đến Du Châu.”
Tần Dương xoa mặt, cười khổ: “Sắp xếp chặt chẽ thật, lão Tạ đúng là không cho tôi cơ hội để lười biếng.”
Cao Mẫn thành thật nói: “Ông chủ, anh cũng không thể trách lão Tạ được. Kế hoạch lần này do phòng chúng tôi đưa ra, hơn nữa còn có rất nhiều ý kiến là của tôi, mục đích là để làm sao phát huy tối đa sức ảnh hưởng của anh. Thời gian tuyên truyền có thể sẽ vất vả một chút, mong anh thông cảm.”
Tần Dương xua tay nói: “Thông cảm cái gì, cô làm thế cũng vì muốn tốt cho công ty. Trong hoạt động lần này tôi không phải ông chủ mà chỉ là một diễn viên thôi. Tôi đã đồng ý tham gia tuyên truyền ở năm thành phố thì sẽ toàn lực phối hợp, tận lực hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Cao Mẫn thở phào nhẹ nhõm, cô ta cũng là một trong những giám đốc điều hành của công ty, cô ta biết ông chủ mình lười biếng trong lĩnh vực này thế nào. Ban đầu Cao Mẫn vẫn còn hơi lo lắng, cô ta lo Tần Dương nghe thấy lịch trình dày đặc như thế thì sẽ tức giận mắng chửi mình, nhưng bây giờ một viên đã cũng không rơi xuống...