Chương 2188: Hòn đảo mất tích
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở sân bay mà Tần Dương ở đây đến hơn một tiếng.
Nhóm người đi theo Tần Dương không giống nhóm người đi theo nam minh tinh kia. Những người đi theo Bạch Hàn chủ yếu muốn xin chữ kí, chụp ảnh chung, những người đi theo Tần Dương thì chỉ muốn giao lưu với hắn.
Câu hỏi của những người này cũng vô cùng kì quặc, liên quan đến tất cả các mặt.
“Tần Dương, anh còn trẻ tuổi như vậy mà tại sao y thuật lại có thể cao siêu đến thế? Tôi cũng là một bác sĩ.”
“Tần Dương, sao cậu có thể thành thạo nhiều chuyên ngành như thế? Không nói đến chuyện tu hành, y thuật, đàn dương cầm... tất cả những thứ này đều cần có thời gian học hỏi và rèn luyện. Cậu mới hơn hai mươi tuổi, lấy đâu ra nhiều thời gian để học như thế chứ?”
“Lúc ở Nhật Bản cậu nghĩ thế nào về võ đài?”
“Hơn một năm nay cậu làm cái gì? Tại sao không có tin tức gì của cậu cả?”
“Anh đóng quảng cáo đi, cho dù quảng cáo sản phẩm của công ty anh cũng được. Em đã dùng rồi, hiệu quả rất tốt. Thời gian qua Weibo của anh chẳng đăng gì, mọi người đều rất nhàm chán.”
“[Người Tu Hành] đã tạo được tiếng vang lớn, kĩ năng diễn xuất của anh cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi, trước đây anh đã từng học qua diễn xuất chưa?”
“Không phải là anh từ khi sinh ra đã biết làm những chuyện đó chứ?”
...
Cho dù là câu hỏi nghiêm túc hay không nghiêm túc thì Tần Dương đều thản nhiên trả lời, đùa giỡn cùng mọi người, không có chút cảm giác thần tượng nào mà chỉ giống như bạn bè gặp mặt tán gẫu.
Lâm Cao khẽ nhắc nhở Tần Dương sắp muộn giờ, Tần Dương lúc này mới nhìn về phía mọi người, làm ra nghĩa khí giang hồ mà chắp tay một cái: “Được rồi, nếu bây giờ tôi không đi thì không tham gia được buổi họp báo đâu, đến lúc đó lại bị mọi người oán trách. Tôi cũng chỉ là một người bình thường, hai mắt hai mũi một miệng, không có gì khác biệt đâu. Tôi hiểu tâm trạng của mọi người, có dịp chúng ta lại cùng nhau nói chuyện nhé.”
Không cần dùng vệ sĩ dẹp đường, mọi người chủ động tránh ra,nhao nhao cùng Tần Dương nói lời tạm biệt, thực sự giống bạn bè gặp mặt.
Tần Dương vẫy tay với mọi người, sau đó nhấc túi xách du lịch của mình, cùng Cao Mẫn đi ra ngoài.
Vừa đi đến cửa thì một bóng lười lướt qua, ngăn trước mặt Tần Dương.
Tần Dương tưởng là người hâm mộ, nhưng khi dừng lại thì vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Là ông à? Có chuyện gì không?”
Người ngăn Tần Dương lại là người đàn ông chừng năm mươi tuổi trông vô cùng nhã nhặn ngồi bên cạnh Tần Dương trong khoang thương gia. Ánh mắt ông ta sáng ngời, nhìn Tần Dương vô cùng chăm chú: “Lúc trước tôi đã cảm thấy cậu rất quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhận ra, thì ra cậu là Tần Dương!”
Tần Dương cười ha ha: “Đúng vậy, tôi là Tần Dương, ông có chuyện gì không?”
Người đàn ông đeo kính nhìn xung quanh một chút rồi nhanh chóng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, ừm, có thể nói là hợp tác.”
Tần Dương mỉm cười: “Hợp tác ở phương diện nào?”
Người đàn ông đeo kính nói rõ thân phận: “Tôi là giáo sư một trường đại học ở Kinh thành, tôi tên là Bồ Dương, chủ yếu nghiên cứu phương diện khảo cổ. Gần đây tôi phát hiện ra một điều rất thú vị...”
Thời gian của Tần Dương khá eo hẹp, hắn cười nói: “Giáo sư Bồ, tôi đang hơi gấp, chúng ta nói ngắn gọn được không?”
Bồ Dương nhìn mọi người xung quanh đang chú ý đến bên này thì lập tức áy náy: “Có thể vừa đi vừa nói không?”
“Được!”
Tần Dương và Bồ Dương sóng vai bước về phía trước, Cao Mẫn thấy hai người có việc thì chủ động đi lên trước, kéo dài khoảng cách đồng thời dẫn đường.
“Tôi tìm thấy một hòn đảo mất tích, hòn đảo này không có bất cứ ghi chép hay bản đồ, giống như không hề tồn tại trong nền văn minh hiện đại...”
Hòn đảo mất tích?
Nghĩ đến thân phận giáo sư khảo cổ học của Bồ Dương, Tần Dương lập tức hiếu kì, hứng thú hỏi lại: “Trên hòn đảo đó có gì thế?”
Bồ Dương thấp giọng nói: “Tôi đã từng dẫn nhóm nghiên cứu của mình lên hòn đảo đó, nhưng mà tất cả những thứ ở đó đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của chúng tôi. Trên hòn đảo đó có rất nhiều loài sinh vật chỉ tồn tại ở thời cổ đại, Thậm chí chúng tôi còn phát hiện ra sự tồn tại của khủng long.”
Tần Dương trợn tròn mắt: “Khủng long? Đó là công viên kỉ Jura à?”
“Đúng vậy, mọi chuyện kì diệu như thế đấy. Diện tích hòn đảo đó không nhỏ, vậy mà lại không có bất cứ ghi chép nào về nó, đây là một chuyện vô cùng kì lạ. Hơn nữa, chúng tôi còn phát hiện ra một chuyện, đó là đi tiến đến một phạm vi nhất định trên hòn đảo đó thì các thiết bi điện tử sẽ mất đi tác dụng. Tôi nghĩ có lẽ đó là lí do không ai phát hiện ra hòn đảo này, dù sao nó cùng ở biển cả xa xôi, làm gì có ai dám đến một khu vực nguy hiểm như vậy chứ, nếu tiến vào rất có thể gặp nạn hoặc mất tích...”
Thiết bị điện tử mất đi tác dụng?
Lúc đầu Tần Dương chỉ là tò mò, nhưng khi nghe được câu này thì nhịp tim bỗng tăng nhanh, đó không phải là công nghệ độc nhất vô nhị của Nossa sao?
Chẳng lẽ trên hòn đảo này cũng có người Nossa?
Bồ Dương thấy sắc mặt Tần Dương trở nên nghiêm trọng thì giọng nói lại trầm thấp hơn vài phần: “Trên hòn đảo đó không chỉ có những sinh vật khó hiểu mà chúng tôi còn tìm thấy dấu vết sinh sống của con người...”
Tần Dương nhìn xung quanh, thì thầm: “Có bao nhiêu người biết chuyện này?”
Bồ Dương cho rằng Tần Dương có hứng thú, nhanh chóng trả lời: “Từ sau khi phát hiện ra hòn đảo kia thì tôi đã nghĩ biện pháp đến đó hai lần. Nhưng tôi thấy rằng nếu không có thực lực mạnh mẽ thì căn bản không thể di chuyển trên hòn đảo đó được. Mấy lính đánh thuê bình thường cũng vô dụng, súng ống đạn dược của họ căn bản không ngăn được những loại dã thú hung bạo kia. Cậu là người tu hành có năng lực mạnh mẽ, hơn nữa cũng quen biết rất nhiều người tu hành có năng lực như cậu, thế nên tôi mới muốn hợp tác với cậu để thăm dò hòn đảo này.”
“Chuyện này tạm thời chỉ có mấy người trong đội thám hiểm của tôi biết. Cậu yên tâm, tôi là một nhà nghiên cứu, tôi chỉ muốn nghiên cứu hòn đảo này, khám phá ra bí mật của nó chứ không hề để tâm đến những chuyện khác. Nếu chúng ta hợp tác thì tất cả những lợi ích kinh tế thu được trên đảo đều thuộc về cậu và đoàn đội của cậu. Nhưng tôi muốn có quyền khám phá và nghiên cứu hòn đảo này, có lẽ cuối cùng còn được dùng tên tôi đặt tên cho hòn đảo đó.”
“Tôi muốn người của cậu và người của tôi không có bất cứ xung đột lợi ích nào, chúng ta chung tay hợp sức, các cậu bảo vệ chúng tôi, chúng tôi thăm dò nghiên cứu, các cậu thu hoạch lợi ích. Tôi biết Tần Dương cậu xuất thân từ gia đình giàu có, chưa chắc cậu đã tình nguyện đi mạo hiểm tính mạng của mình, nhưng nếu như cậu không giúp được thì cũng mong cậu giới thiệu cho tôi một đội ngũ người tu hành, tôi sẽ vô cùng cảm kích.”
Tần Dương cười khẽ: “Trên thế giới này có lính đánh thuê thì cũng có người tu hành lính đánh thuê. Tại sao ông không tìm bọn họ mà lại tìm tôi?”
Bồ Dương chỉnh mắt kính, không chút do dự trả lời: “Tôi không tin tưởng bọn họ, bọn họ tất nhiên có thể bán mạng vì tiền, nhưng không chắc bọn họ không làm điều gì khác. Ở nơi đó nếu như phát hiện ra chuyện gì, chúng tôi là những người bình thường, lỡ bọn họ giết hết chúng tôi sau đó chiếm những thứ đó thành của riêng thì phải làm sao? Nhưng cậu sẽ không làm thế, cậu là anh hùng quốc dân, cậu không thiếu tiền, tôi tin tưởng nhân phẩm của cậu!”