Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2176 - Chương 2187: Có Cần Đi Xin Lỗi Không?

Chương 2187: Có cần đi xin lỗi không?
 

Nhóm người vây quanh Tần Dương lập tức chủ động tránh đường. Tần Dương nhìn xung quanh một chút, đi tới khu vực đất trống không người rồi mới dừng lại.

Nhóm người kia đi theo, lối ra lập tức trống không. Không chỉ có nhóm người quan tâm đến Tần Dương mà cả những người ban đầu đuổi theo Bạch Hàn cũng chạy sang bên này.

Mấy người vệ sĩ nhìn nhau, ánh mắt hơi khó xử nhưng vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, giống như xung quanh vẫn còn rất nhiều fans hâm mộ chen chúc. Dáng vẻ của bọn họ vô cùng chuyên nghiệp nhưng trong mắt người qua đường lại rất buồn cười.

“Ha ha, cười chết tôi mất! Mấy người vệ sĩ này tác phong làm việc thực sự là vô cùng “chuyên nghiệp”, đã chẳng còn lại mấy người mà còn làm ra cái vẻ kia!”

“Người hâm mộ của Bạch Hàn chạy hết sang phía Tần Dương rồi à? Cười chết mất.”

“Mặc dù hơn một năm qua Tần Dương không gây chú ý, nhưng [Người Tu Hành] vừa ra rạp thì đã bùng nổ. Bây giờ làm gì có ai có sức hút và lực ảnh hưởng hơn Tần Dương chứ!”

“Bạch Hàn cho dù là tiểu sinh lưu lượng nhưng mà dù sao cũng chỉ dựa vào gương mặt kia mà thôi. Ngoài gương mặt đó thì làm gì còn gì để nói, căn bản không thể so sánh với Tần Dương.”

“Không nói đến sức ảnh hưởng, chỉ cần nói đến chuyện đối nhân xử thế là đã thấy rõ cấp độ rồi. Còn cả gia thế và xuất thân của Tần Dương nữa, cho dù có mười Bạch Hàn cũng không so nổi. Người ta là ông chủ của công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoa Long, ra ngoài chỉ cần một mình chứ không cần trợ lý, tự xách hành lý, vô cùng khiêm tốn. Nhìn Bạch Hàn đi, trợ lý chắc phải hai ba người, lại còn một đám vệ sĩ, tiền hô hậu ủng, đối xử với fans hâm mộ chẳng ra gì. Đúng là không có so sánh sẽ không có đau thương!”

“Đúng vậy, nhìn Bạch Hàn kìa, cậu ta kiêu ngạo bao nhiêu thì Tần Dương chín chắn bẫy nhiều. Ha ha, vệ sĩ của Bạch Hàn lại đòi Tần Dương phải nhường đường cho cậu ta. Ha ha, cứ nghĩ đến chuyện này là tôi lại không nhịn được cười.”

“Chuyện này chắc chắn sẽ rầm rộ trên mạng, ha ha, không biết fans hâm mộ của Bạch Hàn có đánh nhau với fans hâm mộ của Tần Dương không nhỉ?”

“Tám mươi phần trăm là thế, nhưng với tính cách của Tần Dương thì chắc sẽ ngăn lại Hơn nữa, fans hâm mộ của Tần Dương tuổi tác cũng lớn, lí trí hơn rất nhiều.”

“Đi hóng chuyện thôi, tôi muốn nghe Tần Dương giải đáp thắc mắc. Cậu ta rất ít khi lộ diện, nhiều chuyện tò mò lắm.”

“Đi, tôi cũng đi, không cần xin chữ kí, chỉ cần nghe Tần Dương trả lời câu hỏi của mọi người thôi, chắc sẽ rất thú vị.”

Bạch Hàn nhìn khoảng trống trước mắt, sắc mặt hơi thay đổi.

Cậu ta là dạo này đang rất nổi tiếng, đi đến nơi nào cũng có người săn đón, có thể nói là xuân phong đắc ý. Thỉnh thoảng cậu ta cũng gặp những người nổi tiếng khác ở bên ngoài, cho dù là nghệ sĩ lâu năm thì mức độ nổi tiếng và fans hâm mộ của cậu ta cũng có thể nghiền nát hết. Bên ngoài Bạch Hàn vẫn luôn tỏ vẻ khiêm tốn nhưng trong lòng thực ra rất kiêu ngạo và tự hào.

Nhưng hôm nay cậu ta lại đá vào tấm sắt.

Mấy câu nói của Tần Dương cũng không hoàn toàn là khiển trách, nhưng cũng chẳng kém gì một cái bạt tai hung hăng tát lên mặt cậu ta. Hơn nữa, ngay sau khi Tần Dương rời đi thì những người xung quanh cũng nhao nhao đi theo, đến cả fans hâm mộ của cậu ta cũng chạy qua đó, điều này giống như tát một cái còn chưa đủ nên bồi thêm một cú đạp nữa.

Bạch Hàn nén giận, không dám nói gì.

Tần Dương là người cậu ta không thể trêu vào!

Tần Dương là một người tu hành vừa có năng lực mạnh mẽ vừa có bối cảnh thâm sâu. Hắn quen biết rất nhiều nhân vật có quyền có thể, Bạch Hàn cho dù có thực lực đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ là một người không có tác phẩm tiêu biểu mà chỉ dựa vào nhan sắc. Nói đơn giản chính là dựa vào gương mặt để kiếm cơm, nếu cậu ta chọc giận Tần Dương, Tần Dương muốn trừng trị cậu ta thì chỉ cần một câu nói là xong.

Ngay cả khi không nói đến thế lực đó thì chỉ cần dựa vào thân phận là ông chủ của Hoa Long thì cũng đã vô cùng mạnh mẽ rồi. Điện Ảnh và Truyền hình Hoa Long chỉ mất hai năm để lấn sân sang lĩnh vực phim truyền hình, không những thế còn kí được hợp đồng với Patty Ảnh Nghiệp của Hollywood. Tần Dương đã vươn ra tầm cỡ quốc tế, đây không phải người những diễn viên lưu lượng có thể trêu chọc.

Bạch Hàn hơi do dự, người đại diện đứng bên cạnh tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, thì thầm: “Có cần đi xin lỗi không?”

Bạch Hàn nhìn thoáng qua ánh mắt lo lắng của người đại diện, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không vứt bỏ thể diện được, lắc đầu lạnh lùng nói: “Chúng ta đi thôi!”

Mấy vệ sĩ nhanh chóng bảo vệ Bạch Hàn ra ngoài. Cậu ta không nói thêm lời nào, lập tức rời đi, cũng không thèm để ý đến những người hâm mộ nhiệt tình vẫn đi theo mình nữa.

Hành động của Bạch Hàn lập tức làm những người xung quanh dấy lên nghị luận, đến cả fans hâm mộ của cậu ta cũng cảm thấy bất mãn, gương mặt tỏ rõ sự không hài lòng.

“Cái gì? Kiêu ngạo như vậy sao?”

“Đối xử lạnh lùng với người hâm mộ của mình như thế thật quá đáng!”

“Tôi cảm thấy vẫn là Tần Dương có phong phạm hơn, vừa đẹp trai vừa có khí chất, tính tình cũng tốt. Bây giờ tôi quyết định trở thành fans của Tần Dương, tránh ra, tôi muốn qua bên kia!”

“Đúng vậy, những lời vừa rồi của Tần Dương làm mọi người cảm thấy vô cùng ấm áp, ấm áp từ trong trái tim. Từ hôm nay trở đi tôi cũng trở thành fans của Tần Dương.”

“Đi, chúng ta đi xem Tần Dương!”

Mặc dù ở đây vẫn còn một bộ phận fans kiên trì đứng về phía Bạch Hàn, cố gắng giải thích cho cậu ta, nhưng những lời giải thích này rõ ràng là vô ích và phí thời gian.

“Quên đi, một thần tượng không bảo vệ người hâm mộ của mình thì không xứng đáng để theo đuổi, trước kia tôi bị mù nên mới bị nhan sắc của anh ta làm cho điêu đứng!”

“Đúng vậy, có mắt như mù, thế mà trước đó còn bỏ phiếu cho anh ta, giúp anh ta có được tài nguyên, thất vọng quá!”

“Không làm fans nữa! Từ nay về sau có hoạt động gì đừng gọi tôi nữa, tôi có mục tiêu mới của mình rồi!”

Sau khi Tần Dương đi, những fans hâm mộ còn lại cũng đi hơn phân nửa, chỉ còn lại chút ít người đứng ở đó, đưa mắt nhìn nhau. Sắc mặt của ai cũng lúng túng, nhưng rất nhanh đã lựa chọn rời đi.

Tần Dương đi đến một chỗ hẻo lánh không gây bất cứ trở ngại nào cho người khác, lúc này mới dừng lại. Nhóm người đi sau Tần Dương suốt dọc đường, thấy hắn dừng lại thì lập tức mồm năm miệng mười tranh nhau đặt câu hỏi.

“Anh đến Quảng Châu làm tuyên truyền sao?”

Tần Dương: “Đúng vậy, chuyện này là bất đắc dĩ, dù sao tôi cũng không phải minh tinh, nhưng giám đốc điều hành công ty tôi một khóc hai nháo ba thắt cổ bắt tôi phải tham gia tuyên truyền ở mười thành phố, tôi trực tiếp từ chối. Sau một phen cò kè mặc cả thì quyết định sẽ đến năm thành phố tham gia tuyên truyền.”

Tất cả mọi người cười rộ lên, có người lớn tiếng nói: “Nhưng anh là ông chủ, anh nói mà người khác dám không nghe sao?”

Tần Dương bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi chỉ là một ông chủ bỏ đi, hơn nữa tôi lại là diễn viên chính trong phim, thế nên nhất định phải nghe lời. Anh ta nói chỉ muốn giúp tôi kiếm tiền mà thôi, vậy thì tôi có thể trả lời như thế nào được chứ?”
Bình Luận (0)
Comment