Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2197 - Chương 2208: Ông Sợ Cái Gì?

Chương 2208: Ông sợ cái gì?
 

Ba ngày sau, trong sơn động to lớn, Tần Dương và người Lander kia ngồi đối diện với nhau. Hai bên nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt trái ngược.

Ánh mắt Tần Dương tràn đầy nhiệt tình, chờ mong và uy lực. Trong khi đó, ánh mắt người Lander xám xịt, tuyệt vọng, hoàn toàn không có tinh thần chiến đấu.

Tần Dương nhìn chằm chằm người đối diện, ánh mắt sắc bén: “Grimm, ông đang sợ hãi điều gì?”

Grimm.

Đây chính là tên của người Lander may mắn sống sót này.

Grimm nhìn Tần Dương, ánh mắt vừa bi thương vừa tuyệt vọng: “Mọi nỗ lực đều vô dụng, chúng ta đã từng từ bỏ hết mọi thứ, dùng tất cả tinh lực và sức bình sinh để sáng tạo ra một nền văn minh lục địa Mu, nhưng vẫn không thể sánh được với Nossa. Tất cả mọi cố gắng hóa thành hư không, nhưng điều khiến ta cảm thấy tuyệt vọng nhất chính là khi chúng ta phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn như vậy thì chính những tộc nhân thân thiết như tay chân với chúng ta đã phản bội chúng ta...”

Tần Dương nghe ông ta nói thế thì trợn tròn mắt, có vẻ đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe đến chuyện này. Xem ra phản bội không chỉ là thói quen của con người, khi đối mặt với vấn đề lợi ích thì cho dù là bất cứ chủng tộc nào cũng không thể tránh được.

“Phản bội các ông? Ông đang muốn nói đến những người ở hành tinh mẹ của các ông hay là người trái đất?”

Grimm buồn bã trả lời: “Ở đây, chúng ta trăm cay nghìn đắng vượt qua dải ngân hà, cuối cùng tìm được đến nơi này, tìm được ngôi nhà thứ hai thích hợp cho sự sống của chúng ta. Vậy mà ác ma vẫn không chịu buông tha cho chúng ta. Chúng ta dùng tất cả tri thức, tất cả tài nguyên, trong khoảng thời gian ngắn đã tạo ra nền văn minh đại lục Mu. Nhưng chúng ta còn chưa kịp phản kích thì nội bộ chúng ta lại xuất hiện phản đồ.”

“Yuna đã bị ác ma dụ dỗ bán rẻ linh hồn, ả ta phản bội chúng ta, sau đó khiến cho lục địa Mu bị tàn phá, tộc nhân của ta đã chết gần hết, mọi thứ hóa thành hư không. Bây giờ đoán chừng chỉ còn một mình ta là người sống sót. Nhưng ta không phải một học giả, ta chỉ là một chiến sĩ, ta không có trí tuệ và những công nghệ phi thường, ta chỉ biết chiến đấu. Ta không có trí tuệ của con người như anh họ ta, thậm chí sức chiến đấu của ta cũng không bằng anh ấy, ta căn bản không làm gì được người Nossa...”

Tần Dương nghe đến đây thì cũng hiểu được lí do tuyệt vọng của Grimm, bị tộc nhân phản bội, tộc nhân bị tàn sát, thân là một chiến sĩ mà không có năng lực để thay đổi những chuyện này. Thậm chí, ông ta còn cảm thấy mình thật nhỏ bé và bất lực, thế nên càng lúc càng thấy tuyệt vọng sâu sắc.

Tập hợp tất cả các tộc nhân ưu tú, tập hợp tất cả tài nguyên, tập hợp tất cả trí tuệ, tập hợp tất cả sức mạnh chiến đấu, nhưng đến cuối cùng vẫn thất bại. Đối mặt với một đối thủ bất khả chiến bại như thế, một mình ông ta có thể làm gì được đây?

Tần Dương yên lặng mấy giây, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Ông cam tâm à?”

“Ta không cam tâm, nhưng không cam tâm thì sao? Kết quả của các ngươi cũng như thế thôi, chúng ta giống nhau, cho dù có làm gì thì kết cục cũng sẽ như thế!”

Tần Dương lắc đầu: “Không, không giống nhau.”

Ánh mắt Grimm lộ ra vẻ giếu cợt: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ dựa vào sức lực của các ngươi có thể chiến thẳng Nossa?”

Tần Dương mỉm cười: “Ông có biết sau khi gặp ông tôi đã có ý nghĩ gì không?”

Giọng nói của Grimm vô cùng bình tĩnh: “Đơn giản là muốn từ ta nghe được một số thông tin liên quan đến Nossa thôi. Có lẽ ngươi muốn dựa vào ta lấy được một ít vũ khí công nghệ cao, nhưng sợ là làm ngươi thất vọng rồi, ta chỉ là một chiến sĩ, ngoài chiến đấu ra thì chẳng biết gì nữa.”

Đối mặt với sự tuyệt vọng của Grimm, Tần Dương cũng không từ bỏ, tiếp tục thuyết phục: “Ông nói ông là một chiến sĩ, nhưng sao tôi không nhìn thấy bất cứ phẩm chất nào của một người chiến sẽ từ trên người ông? Chiến sĩ không phải là nếu còn sống thì sẽ chiến đấu không ngừng nghỉ sao?”

Giọng nói của Tần Dương đột nhiên trở nên sắc nhọn giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim Grimm: “Ông giống một kẻ đào ngũ, một người lính chạy trốn khỏi chiến trường. Khi đối mặt với kẻ thù, ông thậm chí còn không dám cầm vũ khí của mình lên, ông sợ chết à? Máu và mạng sống của những tộc nhân của ông khiến ông cảm thấy sợ hãi sao?”

“Không!”

Grimm đột nhiên rống lên một tiếng thê lương, ánh mắt tràn đầy tơ máu. Ông ta hung tợn nhìn về phía Tần Dương, hét lên: “Ta không phải kẻ đào ngũ! Ta không phải kẻ hèn nhát! Nhưng mà bây giờ chiến đấu còn ý nghĩa gì sao?”

“Tại sao lại không còn ý nghĩa?”

Giọng nói của Tần Dương vẫn sắc nhọn như vậy: “Ông ở nơi này ngủ hàng vạn năm, tộc nhân của ông thì sao?”

“Tộc nhân của ta?”

Ánh mắt Grimm thất thần: “Bọn họ đều đã chết rồi, tất cả đã chết rồi!”

Tần Dương lắc đầu: “Tôi không nói những người tới trái đất, mà muốn nói đến những tộc nhân ở quê hương xa xôi của ông? Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều chết rồi sao?”

Grimm mờ mịt lắc đầu: “Ta không biết, lúc chúng ta rời đi thì họ cũng đã rơi vào tuyệt cảnh. Bây giờ đã trải qua hàng vạn năm rồi, người Nossa đã đuổi đến tận nơi này để giết chúng ta thì chứng tỏ bọn chúng đã giành được thắng lợi. Ta... Có lẽ thực sự là người duy nhất còn sống của chủng tộc chúng ta.”

“Đó chẳng qua là suy đoán của ông mà thôi!”

Tần Dương kích động trái tim chiến đấu của ông ta, bắt đầu nói: “Ông tận mắt chứng kiến bọn họ chết hết rồi sao?”

Grimm lắc đầu: “Tất nhiên không phải.”

Tần Dương vỗ tay: “Nếu ông không nhìn thấy thì sao dám khẳng định chắc chắn tộc nhân của ông đã chết hết rồi? Toàn bộ lục địa Mu bị hủy diệt, theo lý mà nói thì tất cả mọi người đều phải chết, nhưng chẳng phải hàng vạn năm sau ông vẫn còn sống đó sao? Nếu ông có thể sống sót, tại sao tộc nhân của ông lại không thể?”

Grimm sửng sốt, vẻ mặt sững sờ, giống như chưa lấy lại tinh thần.

Có lẽ trái tim tuyệt vọng của ông ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Tần Dương nhìn Grimm biểu lộ vẻ mặt đó thì lập tức cảm thấy có hi vọng, tiếp tục nói: “Lúc trước các ông đã chạy trốn, hẳn là phải gánh vác trách nhiệm. Trách nhiệm của các ông là gì? Những người kia ở lại vất vả giãy dụa chống cự Nossa, đau khổ chờ đợi tin tức của các ông, bây giờ ông đã là hi vọng duy nhất của bọn họ rồi...”

Thân thể Tần Dương bắt đầu run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, ông ta nắm chặt nắm đấm, gắt gao cắn chặt răng.

Tần Dương thở phào, vẫn cứu vãn được, trong lòng ông ta vẫn có trách nhiệm, chưa hoàn toàn từ bỏ.

Hắn quyết định rắc thêm một nắm muối.

“Một vạn năm, ông vì tuyệt vọng, vì sợ hãi mà từ bỏ chiến đấu. Có lẽ tộc nhân của ông vẫn còn đang chờ đợi, cũng có lẽ bọn họ không đợi được nữa rồi...”

Tần Dương đột nhiên lên giọng: “Ông là một chiến sĩ, ngay cả cái chết ông còn không sợ thì ông sợ cái gì? Tại sao lại sợ chiến đấu một lần nữa? Ông định mang theo hối hận, không cam lòng mà chết sao? Tại sao không thể dũng cảm chiến đấu, giống như một chiến sĩ dũng cảm?”

“Hi vọng thắng lợi đương nhiên rất mong manh, nhưng nếu không chiến đấu thì đến một chút hi vọng cũng không có. Nếu ông dùng hết năng lượng để chiến đấu...”

Hai mắt Tần Dương sáng rực, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Grimm, giọng nói nhỏ nhưng vô cùng vang vọng.

“Biết đâu lại có thể thực hiện được? Ví dụ, phản công, đánh bại tất cả Nossa...”
Bình Luận (0)
Comment