Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2196 - Chương 2207: Tham Vọng Của Tần Dương

Chương 2207: Tham vọng của Tần Dương
 

Lúc Tần Dương trở lại thôn thì nhóm người Trần Hầu lập tức xông tới, vợ chồng Bồ Dương cũng háo hức nắm lấy tay Tần Dương, dồn dập hỏi: “Gặp được chưa? Gặp được chưa?”

Tần Dương nhìn vẻ mặt gấp gáp của mọi người thì mỉm cười gật đầu: “Gặp được rồi.”

Bồ Dương mở to hai mắt, nắm chặt cánh tay Tần Dương: “Vậy người đó đâu? Trông người đó như thế nào? Vẫn còn sống thật à? Đã trải qua hàng vạn năm rồi mà vẫn còn sống sao?”

Tần Dương mỉm cười giải thích: “Bọn họ có một chiếc rương kim loại có thể làm cho cơ thể tiến vào trạng thái ngủ đông, một trăm năm tỉnh tại một lần, mỗi lần tỉnh lại khoảng một tháng. Một vạn năm cũng chỉ thức tỉnh được một trăm lần thôi, một trăm tháng, tám năm. Tuổi thọ của người Lander vốn rất dài, cho dù ngủ đông tiêu tốn một chút năng lượng nhưng suy cho cùng cũng không phải chuyện không thể tiếp nhận.”

Mọi người nghe Tần Dương giải thích như vậy thì đều giật mình.

Đúng vậy, cũng chỉ là tám chín năm thôi mà.

Mặc dù mọi người không hiểu gì về công nghệ ngủ đông, nhưng cũng có thể lí giải được chuyện này. Dù sao đâu cũng là một trong những hướng nghiên cứu của các nhà khoa học trái đất, cũng đã có những bước tiến bộ nhất định, thậm chí còn hoàn thành việc đóng băng. Chỉ là quá trình đông lạnh này sẽ gây ra một số ảnh hưởng và hao tổn nên hạng mục này chưa được mở rộng. Khoa học kĩ thuật càng được phát huy hết sức, người Lander làm chủ được công nghệ này cũng không có gì ngạc nhiên.

Nếu đã tiếp nhận khái niệm ngủ đông thì những khái niệm khác cũng rất dễ tiếp nhận. Đơn giản chỉ là một người ngủ một giấc ngủ một trăm năm, trong thời gian qua tỉnh lại khoảng một trăm lần thôi.

“Vậy cái người Lander đó có lai lịch như thế nào? Ông ta ở đây thì những người Lander khác ở đâu? Hành tinh của bọn họ ở đâu?”

Bồ Dương bắn liên thanh các câu hỏi, ông ta cũng cảm thấy mình hỏi rất nhiều nhưng vẫn chưa biếu đạt được tất cả những điều mà mình thắc mắc, cuối cùng dứt khoát nói: “Cậu đem tất cả những gì cậu biết nói cho chúng tôi nghe đi.”

Tần Dương duỗi tay: “Thực ra ông ta cũng chưa nói gì cả, vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài nên cơ thể vẫn còn suy yếu. Ông ta muốn nghỉ ngơi một ngày, chờ đến khi khỏe lại rồi mới tiếp tục giao lưu.”

Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ thất vọng, nhưng ánh mắt Bồ Dương đột nhiên sáng lên, nhanh chóng bắt lấy trọng điểm trong câu nói của Tần Dương: “Giao lưu? Cậu và người Lander kia có thể trực tiếp giao lưu với nhau hay là thông quan vị trưởng lão trong thôn? Hay là dùng huyễn thuật?”

Sắc mặt Tần Dương hơi kì quái: “Tôi hiểu ngôn ngữ Lander, chúng tôi có thể nói chuyện trực tiếp với nhau.”

Mọi người nhất thời nổ tung, nhìn Tần Dương với vẻ mặt không thể tin được.

“Đội trưởng, sao cậu có thể hiểu được ngôn ngữ của người Lander? Đó là dị tộc ngoài hành tinh, chưa từng có ai nhìn thấy?”

“Đúng vậy, làm sao cậu có thể hiểu được chứ?”

Sắc mặt Trần Hầu càng thêm cổ quái nhìn Tần Dương: “Đội trưởng, cậu xuất sắc như thế, chẳng lẽ cậu định nói cho chúng tôi biết thực ra trong người cậu chảy dòng máu của người Lander nên cậu mới có thể ưu tú bất phàm như vậy?”

“Xéo đi!”

Tần Dương bị phán đoán to gan này của Trần Hầu chọc cười, hắn cười mắng một câu: “Cậu mới chảy dòng máu của người Lander.”

Trần Hầu đáp lại không chút do dự: “Thế thì có làm sao đâu? Nếu như thực sự tổ tiên có dòng máu của người Lander thì nói không chừng trong người tôi còn có năng lực gì chưa được bộc phát. Chờ sau này tôi nghịch thiên cải mệnh, trở nên mạnh mẽ thì ai không phục tôi tôi sẽ treo lên đánh hết!”

Tây Môn Du cười ha ha: “Cậu nghĩ cậu là nam chính tiểu thuyết đấy à? Còn treo lên đánh tất cả những người không phục cậu.”

Mọi người đều cười vang, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều.

Trước khi lên đảo mọi người đã đặt ra rất nhiều giả thiết, điều tồi tệ nhất là phát hiện ra được một căn cứ bí mật của người Nossa. Nơi này không bị ai phát hiện, Nossa đã chiếm đóng từ lâu, tiểu đội vừa đến thì bị phát hiện, sau đó rơi vào một cuộc chiến đấu đẫm máu. Nhưng mà bây giờ tình hình lại thuận lợi như vậy, điều này mang đến cho mọi người cảm giác hạnh phúc không ngờ.

Không có Nossa, chỉ có một người Lander đã ngủ say hàng vạn năm, còn tìm được những người dân còn sót lại của nền văn minh lục địa Mu, đây đều là những thu hoạch bổ ích.

Lúc Tần Dương đứng nói chuyện với mọi người thì trưởng lão vẫn cung kính đứng ở một bên, yên lặng nghe bọn họ nói chuyện. Ban đầu mọi người còn không cảm thấy gì, nhưng một lúc sau thì bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Trần Hầu thì thầm: “Đội trưởng, vị trưởng lão này không hiểu ngôn ngữ của chúng ta, không biết chúng ta nói gì, sao ông ta lại nhìn cậu bằng thái độ cung kính như thế chứ? Lúc trước thái độ của ông ta có như thế này đâu?”

Dương Tiểu Bắc nhìn về phía Tần Dương: “Có phải là vì cậu có thể trực tiếp giao lưu với người Lander kia không?”

“Đúng vậy, ngôn ngữ của người Lander được mọi người ở đây tôn sùng làm ngôn ngữ của thần, chỉ người Lander mới có quyền được dùng ngôn ngữ đó. Con người thì chỉ có những đại tế ti ưu tú mới có tư cách học ngôn ngữ này. Hơn nữa, vừa rồi ông ấy nhìn thấy tôi nói chuyện rất bình đẳng với người Lander kia, thực ra tôi đã nói không cần phải kính trọng như thế nhưng ông ta không nghe...”

Mọi người nhìn nhau, ánh mắt có thêm mấy phần vi diệu.

Mặc dù đội trưởng của họ không lớn tuổi lắm nhưng làm chuyện gì cũng khiến mọi người kinh ngạc. Có thể gặp gỡ người Lander sống cách đây hàng vạn năm, không những thế còn có thể giao tiếp ngang hàng với người ta... Đúng là không thể không phục!”

Tần Dương rút đao cứu người, dùng y thuật cứu người, lại biết được ngôn ngữ của thần. Điều này làm cho đãi ngộ của những người trong thôn đối với Tần Dương tăng lên vượt bậc, ai cũng nhìn Tần Dương bằng ánh mắt tôn kính và mong đợi. Bởi vì bọn họ biết rõ điều chờ đón bọn họ sẽ là một tương lai, một cuộc sống mới, cuộc sống hoàn toàn mới, không cần phải trải qua cuộc sống tẻ nhạt và buồn chán, không bị mắc kẹt trên hòn đảo này.

“Trưởng lão, tiếp theo ông định làm gì?”

Trưởng lão ngồi đối diện Tần Dương, ánh mắt tha thiết: “Chúng tôi nguyện ý làm theo chỉ thị của người dẫn đạo, nhưng dù sao thì tôi nghĩ cũng đã đến lúc tộc nhân của chúng tôi đi ra ngoài rồi. Hòn đảo này huyết mạch phức tạp, lại còn bị khủng long uy hiếp, chúng tôi phải rời khỏi đây để tránh nguy cơ bị diệt tộc.”

Gương mặt trưởng lão đầy vẻ buồn bã: “Người dẫn đạo vẫn luôn chờ đợi một kết thúc. Nếu không có sự xuất hiện của mọi người thì chắc chúng tôi không cần phải đợi đến khi con ác quỷ hắc giáp kia ra tay thì đã tự diệt vong rồi.”

Tần Dương cười nói: “Tôi sẽ nói chuyện với người dẫn đạo của mọi người về con đường tương lai. Đúng rồi,có thể giải trừ trận che chắn làm cho tất cả các thiết bị điện tử mất đi tác dụng ở hòn đảo này sao?”

Trưởng lão gật đầu: “Có thể giải trừ, nhưng một khi giải trừ thì sẽ phị phá hủy, không thể khôi phục và sử dụng lại được nữa.”

Tần Dương cười: “Không sao, chỉ cần khôi phục tín hiệu thì tôi sẽ thông báo với quốc gia để quốc gia phái thuyền tới đón mọi người, đưa mọi người đến một địa phương có thể bắt đầu cuộc sống mới.

Ánh mắt trưởng lão ngập tràn chờ mong: “Niềm hi vọng của các thế hệ sau không ngờ lại có thể thành hiện thực ở thế hệ của tôi. Tôi sắp được tận mắt chứng kiến điều này. Tôi và những tộc nhân của tôi đều là những người may mắn, ánh sáng vinh quang của người dẫn đạo mãi mãi không bị dập tắt!”

Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hắn chỉ muốn nhóm người lục địa Mu được ra ngoài. Hắc sẽ thương lượng để có thể đàm phán với người Lander, kích thích ông ta, để ông ta có thể tiếp tục có hi vọng một lần nữa.

Mặc dù người Lander này cũng chưa chắc đã am hiểu tất cả mọi thứ, nhưng chắc chắn ông ta là người hiểu về Nossa nhất!

Chỉ thông qua ông ta mới biết được những điểm yếu của Nossa, biết được hành tinh mẹ của người Nossa và người Lander, từ đó hiểu được nguồn gốc của tất cả mọi chuyện.

Ánh mắt Tần Dương lóe sáng, bởi vì trong lòng hắn có một tham vọng cực kì lớn...
Bình Luận (0)
Comment