Chương 2206: Thử liều một phen
Người Lander trợn mắt nhìn Tần Dương, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại biết nói ngôn ngữ của chúng ta?”
Con người và người Lander không phải kẻ thù, hơn nữa, ngoại trừ người Lander trước mặt ra thì trên thế giới này thậm chí còn không biết còn người nào tồn tại nữa không. Thế nên cho dù người này muốn làm gì thì cũng khó có thể gây ra được động thái lớn.
Tần Dương không để ý đến ông lão đang sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất mà thản nhiên nhìn người Lander ngồi bên trong rương kim loại, trầm ổn nói: “Trước đây tôi từng đi thám hiểm một di tích dưới đáy biển, nó là một thành phố thuộc về nền văn minh lục địa Mu, nhưng bị người Nossa tập kích nên đại lục Mu đã chìm xuống đáy biển, các đại tế ti của thành phố đó đã để lại một huyễn cảnh…”
Gương mặt người Lander kia có vài phần xúc động, không nhịn được giật mình: “Có thể nói rõ một chút về thành phố mà ngươi đã nhìn thấy không? Nó trông như thế nào”
Tần Dương miêu tả lại một lần, sau đó nói những gì mà mình nhìn thấy trong huyễn cảnh cho ông ta.
Trên mặt người Lander toát lộ rõ vẻ đau khổ: “Ta biết rồi, thành phố mà ngươi nhìn thấy là thành phố Mantias, người Lander mà ngươi nhìn thấy trong huyễn cảnh là anh họ của ta- Sarata vansconde. Anh ấy bảo vệ thành Mantias, cũng là người dũng cảm nhất trong số các đấu sĩ của chúng ta. Chúng ta cùng nhau đi lang thang tới trái đất.”
Trong lòng Tần Dương vui mừng không xiết, ông ta biết mọi chuyện!
Người Lander này biết hết tất cả mọi chuyện!
Tần Dương nói: “Sau khi lục địa Mu thất thủ, tại sao mọi người lại ở đây không chịu rời đi? Ngoài lục địa của các ông thì bên ngoài vẫn còn rất nhiều lục địa khác chưa thất thủ.”
Người Lander mở to hai mắt, giống như bây giờ mới phục hồi tinh thần: “Ngươi nói bên ngoài vẫn còn rất nhiều lục địa khác? Ngươi đến từ lục địa khác?”
Tần Dương gật đầu, nói sơ qua về tình hình bên ngoài. Chuyện này có thể là bí mật không thể công khai với người bình thường, nhưng đối với người Lander thì chẳng có gì phải giấu cả. Dù sao thì với kiến thức và bản lĩnh của người Lander, muốn nắm rõ tình hình thế giới bên ngoài cũng không phải chuyện khó khăn.
Gương mặt người Lander thay đổi liên tục theo từng câu nói của Tần Dương, cuối cùng nâng hai tay ôm mặt, khóc đến mức Tần Dương không nói tiếp được nữa.
Một lúc sau, người này mới ngừng khóc, thở dài: “Nếu sớm biết bên ngoài như thế thì chúng ta chẳng cần phải ở trên hòn đảo này lâu như vậy mà đã đi ra ngoài lâu rồi. Có đầy đủ tài nguyên và dân số là có thể chống lại Nossa!”
Tần Dương lẳng lặng lắng nghe, sau đó lên tiếng: “Trong lòng tôi có rất nhiều nghi hoặc cần ông giải đáp.”
Lander vẫy tay, sau đó bước ra khỏi chiếc rương, vươn người một cái, thân thể cao hơn ba mét đứng bên cạnh Tần Dương, tràn đầy cảm giác áp bức.
“Hàng vạn năm đã qua rồi, thêm một chút thời gian cũng không sao. Chúng ta có nhiều thời gian để trò chuyện, ngươi muốn biết rõ chuyện xảy ra cách đây hàng vạn năm, ta cũng muốn hiểu rõ sự thay đổi và phát triển của thế giới trong những năm đó.”
Tần Dương trả lời: “Được, chúng ta có đủ thời gian để trao đổi.”
Lander xoay người: “Ta mới tỉnh dậy, tinh thần vẫn chưa ổn định lắm. Ngươi để ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta bắt đầu trò chuyện.”
“Được!”
Tần Dương đi theo trưởng lão ra khỏi sơn động, trưởng lão kích động nói: “Không ngờ cậu lại biết ngôn ngữ của thần, nếu sớm biết thì chúng ta đã có thể trực tiếp nói chuyện rồi.”
Tần Dương bất đắc dĩ nói: “Trước khi vị Lander đó lên tiếng thì bản thân tôi cũng không biết mình hiểu tiếng nói của họ… Mọi người gọi ngôn ngữ đó là ngôn ngữ của thần?”
“Đúng thế.”
Vẻ mặt trưởng lão vô cùng thành kính: “Họ đến từ không gian vũ trụ xa xôi, khi họ xuống trái đất thì chúng tôi vẫn đang ở thời kì vô cùng sơ khai. Dưới sự lãnh đạo của họ, người dân lục địa Mu chúng tôi đã có những phát triển vượt bậc, nhanh chóng đạt được những thành tựu mà trước đây chưa từng có. Mặc dù họ chưa bao giờ lấy thân phận là thần mà chỉ nói là người dẫn đạo, nhưng tất cả người dân lục địa Mu đều rất biết ơn họ. Trong lòng chúng tôi, bọn họ là thần, thế nên ngôn ngữ của họ được chúng tôi gọi là ngôn ngữ của thần.”
Tần Dương tò mò: “Ngôn ngữ của họ rất khó học sao?”
Trưởng lão lắc đầu: “Không phải, chỉ cần cố gắng là có thể học được. Chỉ là không ai cố gắng học ngôn ngữ này cả, điều này để biểu thị lòng tôn kính đối với họ. Chỉ những người mà họ nhận định thì mới có tư cách để kế thừa tâm linh và học được ngôn ngữ này.”
Tần Dương gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Người Lander nắm trong tay những kĩ thuật cao cấp như vậy, chẳng lẽ hàng vạn năm qua đều không nghĩ đến chuyện ra ngoài sao?”
Trưởng lão thở dài: “Bọn họ lưu lạc đến địa cầu ban đầu là vì muốn xây dựng một nền văn minh cường đại đến mức có thể chống lại người Nossa. Nhưng mà nền văn minh lục địa Mu cuối cùng vẫn bại trong tay Nossa, bị hủy diệt triệt để, thậm chí còn bị truy sát trên toàn thế giới. Điều này làm cho người Lander cảm thấy nản lòng thoái chí.”
“Thực ra chúng tôi cũng đã nghĩ đến khả năng này, nhưng người dẫn đạo của chúng tôi đã mất đi niềm tin, ngài ấy cảm thấy trước đây bọn họ tập hợp nhiều nền tri thức và văn minh cường đại như vậy mà cũng không thắng được người Nossa, bây giờ vận đổi sao dời, thời gian trôi qua nhiều năm nhiều tháng, Nossa nhất định ngày càng mạnh hơn, càng thêm không địch nổi. Bây giờ không có tài nguyên, không có bạn đồng hành, không có bất cứ thứ gì, thế thì làm sao có thể chiến đấu với Nossa được nữa...”
Tần Dương nghe vậy thì thở dài: “Có lẽ ông ấy cảm thấy có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể thắng nổi người Nossa, thế nên ông ấy để mọi người trốn trên hòn đảo này, dùng kĩ năng của mình để mọi người ở đây sinh sống tạm bợ, kéo dài chút hơi tàn?”
Trưởng lão nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, sau khi cải tạo hòn đảo này và che giấu xong xuôi, ngài ấy đã chọn ngủ đông. Có lẽ tôi hiểu được ý của ngài ấy, có lẽ ngài ấy chỉ muốn một kết cục...Một cái kết là tất cả mọi thứ đều bị hủy diệt... Tất cả.”
Tần Dương nhíu mày: “Bi quan đến thế sao?”
Trưởng lão lại thở dài một hơi: “Đúng vậy, mặc dù trong lịch sử chúng tôi đã từng hi vọng được đi ra ngoài khám phá thế giới này, nhưng người dẫn đạo của chúng tôi không đồng ý. Không được sự đồng ý của ngài ấy thì chúng tôi cũng không thể làm gì được, chỉ có thể hi vọng vào thế hệ sau, sau nữa...”
Tần Dương im lặng, hắn có thể hiểu được cảm nhận của người Lander này, lúc trước bọn họ lưu lạc đến trái đất là muốn đồng tâm hiệp lực phát triển nền văn minh lục địa Mu, xây dựng một cường quốc văn minh cường đại, có được sức mạnh và lực lượng để chống lại người Nossa. Nhưng mọi nỗ lực và hi vọng đều bị sự công kích của Nossa làm cho tan biến, ngay cả người thân bạn bè cũng chết hết, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một người. Không những thế còn bị truy sát khắp thế giới, nếu nói không tuyệt vọng là chuyện không thể nào.
Một lúc lâu sau Tần Dương mới ngẩng đầu lên: “Có lẽ bây giờ vẫn có thể liều một phen!”