Chương 2211: Sinh vật tiếp cận trong bóng tối
Bất kể Tần Dương và Grimm đưa ra phỏng đoán như thế nào, cuối cùng phỏng đoán chỉ là phỏng đoán. Họ cơ bản không cách nào đi xác minh.
Những người duy nhất biết sự thật là người Nossa, nhưng tiếc là họ sẽ không giao tiếp với loài người. Đương nhiên, loại bí mật này sẽ không được tiết lộ cho kẻ thù của họ.
Nghĩ tới giao tiếp, Tần Dương lại nhớ ra một chuyện khác: “Grimm, các người và người Nossa chung một tinh cầu, chinh chiến ngàn năm, chắc là anh hiểu ngôn ngữ của họ phải không?”
Grimm tỏ ra xấu hổ: “Hệ thống ngôn ngữ của người Nossa và của người Lande chúng tôi hoàn toàn không giống nhau. Trừ một số học giả nói chung chuyên học và nghiên cứu hệ thống ngôn ngữ của người Lande chúng tôi có thể hiểu tiếng của họ, những nười Lande khác cũng không hiểu.”
Tần Dương ngớ người: “Các anh đánh một thời gian dài như vậy, mà lại không hiểu ngôn ngữ của họ sao?”
Grimm xấu hổ phản bác: “Tôi từng nói với anh rồi. Tôi là một chiến sĩ, không phải học giả. Thứ tôi dùng trên chiến trường là búa rìu, tôi không cần đàm phán với họ, cũng không cần đối thoại. Chuyện duy nhất tôi cần làm là đối mặt với họ bằng cách vung rìu chiến, bổ họ ra làm đôi!”
Bản thân của Tần Dương cũng ngơ ngác, anh bèn hoàn hồn, cách nói của mình quả thật có chút vấn đề, ai quy định 2 bên giao chiến thì nhất định phải hiểu ngôn ngữ của đối phương!”
Hoa hạ bị ngoại bang xâm lược, tất cả mọi người đều liều mạng hết mình, ngoại trừ một số người học chuyên nghiệp, những chiến sĩ bình thường còn có thể hiểu được ngôn ngữ của người khác sao?
Lúc trong lòng Tần Dương không kiềm được tỏ ra tuyệt vọng, Grimm lạu bổ sung: “Tuy tôi không hiểu ngôn ngữ của họ, nhưng tôi có thể nghe hiểu một vài mệnh lệnh đơn giản khi họ nói trên chiến trường. Dù gì tôi là một chiến sĩ, cũng là thống lĩnh, trải nghiêm nhiều, dĩ nhiên cũng biết một vài mệnh lệnh đơn giản của đối phương.”
Đôi mắt của Tần Dương sáng rỡ, hắn vuột miệng nói: “Vậy cũng được. Nếu có thể biết một vài mệnh lệnh đơn giản của đối phương trên chiến trường, vậy căn cứ một số mệnh lệnh này làm căn cứ cho việc nghiên cứu hệ thống ngôn ngữ của họ cũng đơn giản đi nhiều.”
Grimm gật đầu: “Tuy ngôn ngữ của họ không giống của chúng tôi, nhưng tôi lại biết ngôn ngữ của họ đơn giản hơn của chúng tôi nhiều. Nếu tập hợp chuyên gia của các anh tiến hành nghiên cứu thì chắc không phải là chuyện khó khăn.”
Tần Dương háo hức nói: “Bất kể thế nào, sự gia nhập của anh giúp ích rất lớn cho chúng tôi hiểu người Nossa. Tuy chúng ta lần đầu gặp nhau, nhưng chúng ta có chung kẻ thù, cho nên mời anh cùng chúng tôi kề vai tác chiến.”
Sau khi bị Tần Dương kích thích và thuyết phục, thái độ tuyệt vọng ban đầu của Grim đã biến mất, nay trong lòng đã hiện lên một ít hy vọng.
Tuy biết hy vọng thắng lợi rất mù mịt, tuy biết hy vọng còn tồn tại của tộc người cũng rất mù mịt, nhưng Grimms lại bị câu nói kia của Tần Dương làm rung động.
Đều là chết, tại sao chết một cách yếu đuối trong tuyệt vọng, mà không phải chết trên đường xung kích?
Đó mới là chốn trở về tốt nhất của một chiến sĩ!
“Được, tôi theo anh về!”
Grimm nghĩ thông, cũng không có sự kiêng dè gì cả, anh ta thoải mái đồng ý yêu cầu của Tần Dương.
Tần Dương cười nói: “Được, Hoa Hạ chào đón anh gia nhập. Nhưng bây giờ tín hiệu ở nơi này bị chặn, thiết bị điện tử cũng không cách nào dùng được. Anh có thể huỷ bỏ, sau đó tôi liên lạc quốc gia, kêu người tới đón chúng ta?
“Không thành vấn đề!”
Tần Dương và Grimm sau khi bàn bạc xong mọi chuyện, Grim đi tới đống thiết bị kia và chuẩn bị thao tác.
“Đã huỷ xong hết rồi.”
Tần Dương cầm điện thoại của mình, mở lên, quả nhiên phát hiện đã tìm được tín hiệu.
Tần Dương không nói hai lờ, trực tiếp gọi điện cho Bạch Phá Quân.
“Cái gì? Những gì cậu nói là thật à, cậu chắc chắn không gạt tôi?”
Tần Dương vừa lên tiếng, Bạch Phá Quân ở đầu dây bên kia trực tiếp nhảy cẫng lên, thở hổn hển, trong giọng nói đầy vẻ khó tin.
Tần Dương bảo đảm lần nữa sau khi mình hiểu rõ tình hình, Bạch Phá Quân lập tức nói: “Coi như lần này cậu lập công lớn. Đội nhỏ của các cậu chờ ở trên đảo đi, chúng tôi lập tức lấy danh nghĩa giao lưu cử tàu chiến tới, tất cả người của lục địa Mu trên hòn đảo đó, tất cả thiết bị, đều sẽ đưa về trong nước!”
Tần Dương gật đầu: “Được!”
“Duy trì liên lạc, có bất cứ vấn đề gì lập tức báo cáo với tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng tới nơi!”
“Được!”
Tần Dương cúp máy, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể thế nào, đám người của lục địa Mu sẽ tập trung quản lý một nơi, họ không tương thích với thế giới bên ngoài, cũng cần thời gian học tập, sau đó mới có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Còn về Grimm, chắc chắn sẽ là mục tiêu nhiều người quan tâm. Chuyện này cũng phải bí mật tiến hành, nếu không không biết bao nhiêu quốc gia sẽ ra tay cướp đoạt.
Liên minh Thâm Lam tất nhiên là một lòng đối phó người Nossa, nhưng người Lam Đức còn sống thì chỉ có một người như này, ai cũng không muốn kéo vào trại của mình cả?
Cho dù hắn không phải những người học giả như anh ta nói, chỉ là một chiến sĩ, nhưng anh ta cũng có thể cung cấp đồ của Ba linh tinh là vô cùng quý giá, nhất là bây giờ anh ta không biết gì về người Nossa, sự xuất hiện của anh ta đúng là hoa tuyết trong than.
Grimm đi từ trong hang động ra, sự xuất hiện của anh ta khiến đám người của Bồ Dương vô cùng háo hức, đáng tiếc là Bồ Dương bọn họ không cách nào giao tiếp với Grimm, muốn hỏi vấn đề gì cũng phải thông qua Tần Dương. Hơn nữa, Tần Dương vì giữ một số bí mật nên từ chối tiến hành giải thích cho mọi người. Dù gì chuyện của Grimm quá quan trọng, chắc chắn không thể tiết lộ, không thể có chút sơ sót nào.
Tuy thành viên đội nhỏ và đám người của Bồ Dương có chút không cam lòng nhưng cũng biết quy tắc, không hỏi nhiều nữa, nhưng vợ chồng của Bồ Dương đã hạ quyết tâm, đợi khi trở về, ông ta sẽ lập tức gia nhập Bàn Cổ!
Ông ta muốn tiếp tục tham gia chuyện này!
Buổi tối, đám người của Tần Dương tổ chức tiệc nướng trong sân rộng rãi, nhiệm vụ hiện tại của họ là chờ tàu chiến Hoa Hạ đến, chỉ cần họ hoàn toàn tiếp quản, vậy nhiệm vụ lần này sẽ kết thúc.
Trên đống lửa, họ đang nướng một con dã thú mà Tần Dương và những người khác không thể gọi tên, gần giống một con nai nhỏ, nhưng thịt rất ngon, đám người của Tần Dương từng ăn một lần, xém chút đã nuốt cả đầu lưỡi.
Mạnh Linh cười nói: “Vốn tưởng nhiệm vụ lần này rất khó khăn, ai ngờ lại đơn giản như vậy. Hơn nữa còn thu hoạch lớn, nhiệm vụ này là nhiệm vụ đầu tiên của đội nhỏ chúng ta, đúng là thành công lớn mà!”
Tần Dương vừa lật xiên nướng, vừa cười nói: “Đúng vậy. Quân đoàn trưởng nói rồi, chuyện mà thành công, sau khi chúng ta về sẽ có giải thưởng, mọi người cứ chờ đi!”
Đám đông nghe nói quân đoàn trưởng đã tỏ thái độ, đột nhiên vui mừng hớ hở, ai nấy đều tràn đầy mong đợi.
La Kinh Phong cười ha ha và nói: “Ha ha, không biết sẽ là giải thưởng gì đây, chắc là huân chương của liên minh Thâm Lam, nhưng không biết sẽ nhận được huân chương cấp độ nào ……”
La Kinh Phong còn chưa nói xong thì đột nhiên ngặm miệng, quay đầu nhìn sang hướng cổng làng.
“Có thứ gì đang tới gần!”
P / S: Vẫn còn đang viết, buổi tối còn nữa ~