Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2226 - Chương 2237: Thổ Hào Đúng Là Tùy Hứng Thật

Chương 2237: Thổ hào đúng là tùy hứng thật
 

Đúng vậy, bên phía người đại diện của tôi nói rằng kể từ khi “Người tu hành" phát sóng, những lời mời tôi đóng phim đã tăng lên như nấm mọc sau mưa vậy, còn có mấy loại đại ngôn rồi chương trình gì đó nữa, nếu tôi không bảo người đại diện giảm bớt thì chở sợ tôi sẽ mệt muốn chết mất…”

Tần Dương cười nói: "Là người nổi tiếng rồi, sự chú ý lại cao, đương nhiên sẽ có nhiều lời mời hơn, cô xem, như tôi tốt biết mấy, không có người đại diện, cũng không có người đến quấy rầy, mấy đại ngôn mà cô nhận là của thương hiệu nào vậy?”

Lý Tư Kỳ cười nói: “Đại ngôn của tôi cũng không được coi là nhiều, nhưng chúng đều là những thương hiệu khá nổi tiếng, chẳng hạn như Nescafe, sô cô la Dove, nước hoa Chanel, còn có hãng trang sức hàng đầu Royal Jewelry ở trong nước, và một số hãng khác. Ước chừng có hơn mười cái lớn nhỏ, số lượng không quá nhiều, nhưng chất lượng khá cao, ừm, phí đại ngôn cũng không tệ. "

Tần Dương hơi kinh ngạc: "Không phải chứ, Chanel tìm cô làm đại ngôn, đây là thương hiệu lớn đó, chắc hẳn phí đại ngôn cũng khả quan lắm nhỉ?”

Lý Tư Kỳ gật đầu: "Vẫn được, nhờ phúc của anh, bây giờ tôi đã trở thành một phú bà nhỏ rồi đó.”

Tần Dương cười to: "Được lắm, phú bà nhỏ, sau này tôi có thể kém cơm của cô rồi.”

Lý Tư Kỳ cười nói: "Tôi chỉ mong ngày nào anh cũng đến ... anh nói xem anh nổi tiếng như thế, thế mà không tìm một đại ngôn, quả thật lãng phí lắm đấy.”

Tần Dương nhún vai: "Đại ngôn? Ai mời tôi làm đại ngôn đây, à, sản phẩm của tập đoàn Thi Nhã tập trung vào thị trường phụ nữ. Đây không phải là đại ngôn của cô sao, hiệu quả còn tốt hơn tôi nhiều..."

Lý Tư Kỳ nói đùa: "Có lẽ là mấy ông chủ kia ngại đến mời anh làm đại ngôn đấy, dù sao ông chủ như anh cũng không thiếu tiền..."

Tần Dương mỉm cười, đang định nó gì đó thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Tần Dương nhìn điện thoại, là Tạ Đông gọi đến.

"Lão Tạ, có chuyện gì vậy?"

Tần Dương bắt máy, đi thẳng vào vấn đề, dù sao giữa hai người cũng không cần khách sáo, nếu không có chuyện gì thì chắc chắn Tạ Đông sẽ không gọi điện thoại cho hắn.

Tạ Đông cười nói: "Sếp, một vị khách từ Ingles muốn gặp anh, ban đầu tôi nói với họ rằng anh rất bận nên không có thời gian để làm mấy cái đại ngon vớ vẩn gì đó, nhưng người bên kia rất chân thành, mấy hôm nay liên tục đến đây, tôi cảm thấy vẫn phải nói chuyện này với anh một tiếng.”

Đại ngôn?

Vẻ mặt của Tần Dương đột nhiên trở nên kỳ quái, lời này thật đúng là nhắc Thào Tháo Tào Tháo đến, hắn và Lý Tư Kỳ đang nói đùa về đại ngôn. Vừa nói sẽ không có người đến mời hắn làm đại ngôn thì Tạ Đông liền gọi điện đến ...

Lý Tư Kỳ đang nằm trên người Tần Dương, đương nhiên sẽ nghe được lời của Tạ Đông, vẻ mặt có chút kỳ quái, sau đó im lặng nở nụ cười, ra hiệu Tần Dương nghe tiếp.

Tần Dương thản nhiên hỏi: "Ai đến mời tôi làm đại ngôn vậy, chẳng lẽ bọn họ chưa nghe qua tình huống của tôi ư?”

Tạ Đông giải thích: "Đúng vậy, tôi cũng đã giải thích với bọn họ, nhưng bên kia vẫn kiên trì muốn gặp anh, tự mình nói chuyện với anh. Mấy ngày nay bọn họ liên lạc, hơn nữa người đến còn là đại công tử của chủ tịch, tôi thấy bọn họ cũng rất có thành ý, cho nên mới hỏi ý kiến của anh.

Tần Dương cười nói: "Nhãn hiệu gì vậy? Từ Ingles chạy tới đây mời tôi làm đại ngôn, còn dâng tiền đến cửa…”

"Dunhill, chắc hẳn là anh nghe đến nhãn hiệu này, Một thương hiệu thời trang nam sang trọng có tuổi đời hàng trăm năm, tôi đã nói chuyện ngắn sơ qua với họ, hiện tại họ đang mở rộng thị trường Châu Á và muốn mời bạn làm người phát ngôn hình ảnh cho Dunhill tại Châu Á .. . "

Đương nhiên Tần Dương đã từng nghe nói qua, tuy Dunhill không nổi tiếng như Armani nhưng quả thực là một thương hiệu thời trang nam cao cấp đã nổi tiếng từ lâu.

"Họ tìm tôi muốn tôi làm đại ngôn cho sản phẩm nào đó, hay là?"

"Là đại ngôn cho thương hiệu, không nhằm vào một sản phẩm cụ thể, mà là cho cả thương hiệu Dunhill."

Tần Dương vừa muốn nói không có hứng thú, nhưng trong đầu đột nhiên nhớ tới một chuyện, không phải Hàn Thanh Thanh đang làm ngoại giao ở Ingles sao, hơn nữa mình cũng chuẩn bị tiến sang Ingles ...

Có lẽ có thể nói chuyện?

Dù sao thì mình cũng đang rất rảnh?

Tốt xấu gì người ta cũng rất có thành ý bay từ Ingles qua đây để tìm mình, gặp mặt một lần cho lịch sự.

"Được rồi, hẹn gặp đi, tốt xấu gì người ra cũng đã đến rồi.”

Tạ Đông cười nói: "Được rồi, ông chủ, anh ông thấy mấy giờ là được?”

Tần Dương cười nói: "Ba giờ chiều rồi, cậu xem thời gian bên phía bọn họ có ổn không, nếu được thì ba giờ.”

"Để tôi hỏi."

Phía bên Tạ Đông che micro vài giây:

“Họ nói được.”

"Được rồi, chiều nay gặp."

Tần Dương cúp điện thoại, Lý Tư Kỳ ở bên cạnh haha cười to: "Thơm quá!"

Đương nhiên Tần Dương hiểu được ý tứ của Lý Tư Kỳ, nở nụ cười: "Tôi chỉ nói là gặp thôi, chứ có nói sẽ đồng ý đâu."

Lý Tư Kỳ cười nói: "Đã đồng ý gặp mặt, nghĩa là trong lòng anh cũng không hoàn toàn từ chối, chỉ cần đối phương đưa ra điều kiện tốt thì có thể anh vẫn sẽ đồng ý."

Tần Dương cười: "Không phải như cô nói sao, tiền đã dâng đến tận cửa, nếu không kiếm thì tối đó sẽ ngủ không yên sao?”

Lý Tư Kỳ bị Tần Dương chọc cười, nhịn không được hỏi: "Chẳng lẽ anh thật sự có ý định đồng ý làm đại ngôn sao?”

Tần Dương cười: "Nói chuyện xong rồi tính, thật sự muốn tôi làm đại ngôn thì vẫn được, nhưng tôi nhất định sẽ đưa ra rất nhiều điều kiện mà người khác sẽ không bao giờ đưa ra, tôi nghĩ họ nhất định sẽ không đồng ý, dù sao người ta tốn tiền để mời tôi chứ không phải tốn tiền để mời ông lớn.”

Lý Tư Kỳ cười: "Nếu có người sẵn sàng bỏ tiền ra mời ông lớn này, anh đưa ra điều kiện gì cũng được, giá cả cũng theo anh luôn, vậy thì anh sẽ làm như thế nào?"

Tần Dương nhún vai, thờ ơ nói: "Nếu bọn họ làm được chuyện này, vậy thì tôi cũng không đắn đo, dù sao thì cũng không mất miếng thịt nào cả.”

Lý Tư Kỳ nói đùatrêu chọc "Không phải trước kia anh luôn chú ý khiêm tốn lắm sao. Tôn chỉ của Ẩn Môn bọn anh không phải là khiêm tốn sao?”

Vẻ mặt của Tần Dương có phần bất lực: "Cô cảm thấy bây giờ khiêm tốn với không khiêm tốn nó có gì khác nhau không?”

Lý Tư Kỳ vỗ cánh tay Tần Dương một cái: "Nhìn cái biểu cảm của anh kìa, anh có biết là nó gợi đòn lắm không hả, biết bao nhiêu người muốn nổi tiếng, còn anh đây thì mang cái vẻ sống không bằng chết…”

Tần Dương cười hì hì, không nói gì nữa.

Mặc dù bây giờ hắn vẫn chịu sự quản lí của Long Tổ, nhưng trên thực tế hắn không còn làm công việc đặc công nữa, bây giờ hắn là một chiến sĩ Thâm Lam, không yêu cầu bảo mật thân phận của mình, vì vậy hắn cũng không đế ý gì mà khiêm tốn với không khiêm tốn cả.

Ba giờ chiều, Tần Dương đúng giờ xuất hiện tại Điện Ảnh và Truyền hình Hoa Long, Tạ Đông dẫn Tần Dương vào phòng họp.

"Người của họ đã đến đây ít nhất nửa tiếng rồi, tất cả đều đang đợi anh trong phòng họp. Đây là lần đầu tiên tôi thấy đi tìm người phát ngôn mà lại chủ động như vậy đấy, ông chủ anh thật là lợi hại..”

Tần Dương cười nói: "Tôi đây gọi là không muốn àm cũng có đấy, cũng đâu phải là tôi khóc lóc la hết muốn làm người phát ngôn của bọn họ đâu, bọn họ làm như vậy chẳng phải là vì kiếm tiền sao, nếu bọn họ cảm thấy không vui thì có thể đi.”

Tạ Đông giơ ngón tay cái với Tần Dương: "Thổ hào đúng là tùy hứng thật..”
Bình Luận (0)
Comment