Chương 2239: Một năm kiếm được một mục tiêu nhỏ.
“Tùy tôi ra giá, tùy tôi đặt điều kiện?”
Những câu thuận miệng trêu đùa trước đó của Tần Dương với Lý Tư Kỳ thế mà lại thành sự thật. Rõ ràng trước khi đến Brance đã lên hết tất cả các kế hoạch. Đối mặt với những điều mà Tần Dương nói rằng chắc chắn công ty khác sẽ không bao giờ đồng ý thì anh ta lại không hề cau mày một cái nào, trực tiếp đồng ý.
Tần Dương không khỏi kinh ngạc: "Anh Brance, anh chắc là mình không nói đùa chứ, mấy anh cầm tiền đi mời người phát ngôn..."
Brance cười nói: "Đó chỉ là đối với người phát ngôn bình thường, anh Tần, đương nhiên anh không phải người thường, mọi chuyện tự nhiên sẽ khác hẳn."
Tạ Đồng là người xem ở bên cạnh cũng không nhịn được để lộ ra nụ cười không thể che giấu, trước đó anh ta vốn tưởng rằng Brance và những người khác sẽ rất chân thành, nhưng sau khi trò chuyện, anh ta nhận ra đối phương không chỉ chân thành, mà là vô cùng vô cùng chân thành.
Các thương hiệu nổi tiếng thế giới thông thường khi mời người phát ngôn, được chia thành nhiều đẳng cấp, cũng không phải hở một tí là sẽ được đại ngôn cho thương hiệu. Nhiều người sẽ nhận được hàng loạt phát ngôn của các sản phẩm riêng lẻ, cũng có thể là hình tượng đại sứ, thậm chí là bạn thân gi gì đó, hầu như là đẳng cấp rõ ràng và nghiêm ngặt.
Giống như thương hiệu có tuổi đời hàng thế kỷ như Dunhill muốn tìm kiếm một đại lý thương hiệu ở châu Á, thì không biết có bao nhiêu người sẽ đánh nhau tranh giành nó, hơn nữa họ có thể đưa ra những điều kiện rất khắt khe và có quyền chủ đạo tuyệt đối.
Nhưng khi mọi việc đến nơi Tần Dương thì lại hoàn toàn trở nên hài hòa, thái tử gia của Dunhill vừa vẫy ngân phiếu vừa khóc vừa la vừa dâng tiền đến, không hề đưa ra bất cứ yêu cầu gì, thậm chí còn đồng ý mọi điều kiện mà Tần Dương đưa ra.
Trong lòng Tạ Đồng nhịn không được cảm thán, đây không phải là chuyện thổ hào tùy hứng, mà là người ta thật sự đã nhận định Tần Dương rồi.
Không phải hắn thì cũng không ai khác!
Chỉ cần Tần Dương đồng ý hợp tác, mọi chuyện đều sẽ rất dễ nói, điều kiện gì cũng không thành vấn đề!
Tần Dương suy nghĩ một chút: “Anh đã hào phóng như vậy, hình như tôi cũng không tìm ra lý do gì để từ chối..”
Trên mặt Brance lộ ra vẻ vui mừng: "Nói như vậy là anh Tần đã đồng ý ư?"
Tần Dương đưa tay ra: "Anh thật sự vô cùng có thành ý, không để tôi tìm được lý do để từ chối, ít nhất tôi đảm nhiệm cái đại ngôn này, khoan nói cái khác, hình tôi tôi đã có áo quần để mặc rồi..”
Braunce đột nhiên nở một nụ cười phấn khích: "Anh Tần, cảm ơn anh đã đồng ý với Dunhill. Bây giờ chúng ta có thể bàn về hợp đồng được không?"
Tần Dương gật đầu: "Trước tiên hãy nói cho tôi biết mọi người cần tôi làm cái gì, nếu như không có vấn đề gì thì hôm nay có thể kí hợp đồng.”
Brance vui mừng đến mức không thể kềm chế được, anh ta cảm thấy Tần Dương là người phát ngôn thương hiệu thích hợp nhất, chỉ là về việc có thể bắt được Tần Dương hay không thì anh ta có hơi không chắc lắm.
Đối với một ông chủ tài phiệt có khối tài sản hàng chục tỷ và kiếm tiền nhanh hơn in tiền, cho dù Dunhill có tăng phí đại ngôn theo giá thị trường thì số tiền này Tần Dương cũng sẽ không để vào mắt.
Một người mà tiên tay một cái có thể quyên góp thứ gì đó trị giá hàng chục tỷ, liệu anh ta có quan tâm đến phí đại ngôn ngày đầu tiên không?
Brance đã điều tra rất nhiều về Tần Dương thì phát hiện Tần Dương này không quá coi trọng tiền bạc mà coi trọng tình nghĩa, khiêm tốn, không phách lối, cho nên anh ta đã đưa quan điểm chủ yếu cho cuộc đàm phán lần này.
Chân thành!
Dùng sự chân thành lớn nhất của mình để thuyết phục với Tần Dương!
Quả thực Brance cũng đã làm như vậy, ngay từ lần đầu tiên bị từ chối dứt khoát, mỗi ngày anh ta đều mang người đến Điện ảnh và Truyền hình Hoa Long, phát huy tinh thần mời với tấm lòng chân thành đến cực điểm, rồi cuối cùng đã có cuộc đàm phán này.
Brance vốn tưởng rằng cho dù Tần Dương muốn đồng ý, chỉ sợ sẽ đưa ra đủ loại yêu cầu, nhưng cuối cùng đúng là Tần Dương đã đưa ra nhiều yêu cầu, nhưng những yêu cầu này có phần khác với những gì mà anh ta nghĩ.
Tần Dương nêu ra điều kiện không phải đấu tranh để có thêm lợi ích cho bản thân, mà là duy trì quyền tự do của mình, nói cách khác là hắn sẽ không vì cái đại ngôn này mà bị Dunhill yêu cầu không thể làm cái này không thể làm cái kia, hắn vẫn sẽ là chính mình, sẽ không vì cái đại ngôn này mà thay đổi.
Yêu cầu của Tần Dương thì Brance hoàn toàn đồng ý, cuối cùng Brance cẩn thận đưa ra mức phí đại ngôn mà mình chuẩn bị cho Tần Dương, vốn tưởng rằng có lẽ Tần Dương còn muốn tăng giá, ai ngờ Tần Dương lại dứt khoát đồng ý như thế.
Phát ngôn cho thương hiệu ở khu vực Châu Á, 100 triệu một năm cộng với nhiều lợi ích khác nhau, đương nhiên cái giá này không thấp, cao hơn nhiều so với giá thị trường, nhưng vì không phải là phát ngôn cho một loạt sản phẩm nào đó, mà là phát ngôn cho toàn bộ các sản phẩm của thương hiệu, nên mức giá này là cũng thỏa đáng.
Trong phòng họp của Điện ảnh và Truyền hình Hoa Long, Tần Dương và Brance đã ký hợp đồng.
Hợp đồng này đơn giản hơn nhiều so với các hợp đồng đại ngôn bình thường khác.
Bởi vì nhiều điều khoản hạn chế ban đầu và một số điều khoản về vi phạm hợp đồng đã bị xóa.
"Anh Tần, tiếp theo tôi muốn mời anh Tần đến thăm công ty của chúng tôi để tìm hiểu về lịch sử phát triển của công ty và văn hóa doanh nghiệp của chúng tôi, đồng thời quay một số video tuyên truyền, sau đó chúng ta sẽ tổ chức lễ ký kết chính thức tại Hoa Hạ, chính thức tuyên bố chuyện này với thế giới bên ngoài.
Brance nói hồi xong thì cười nói: "Toàn bộ quá trình không mất bao nhiêu thời gian. Về phần anh Tần, nếu như anh bằng lòng thì chúng ta sẽ tuyên truyền một chút, nếu anh không muốn vậy thì không phải lo lắng về bất cứ điều gì, chúng tôi sẽ công khai chính thức, nếu có người hỏi anh, anh cứ trả lời ngắn gọn là được.”
"Được!"
Tần Dương sảng khoái đồng ý: "Muốn đến thăm trụ sở chính của Ingles, được, đúng lúc là hai ngày nay tôi sẽ đến thăm bạn gái ở Ingles ... Thực ra, đây là một trong những lý do khiến tôi đồng ý nói chuyện với anh."
Brance tò mò hỏi: "Anh Tần đang nói về cô Hàn sao, cô ấy đến Ingles làm gì vậy, đi du lịch hay là đang học?"
Tần Dương cười đáp: "Làm việc, cô ấy là một nhà ngoại giao."
Brance ngạc nhiên nói: "Nhà ngoại giao ư, đúng là khiến người ta phải kinh ngạc mà. Nếu cô Hàn cũng trùng hợp đang ở Ingles, vậy thì chúng tôi sẽ gửi thư mời chính thức mời cô Hàn và anh Tần đến thăm trụ sở Dunhill, đến lúc đó chúng tôi sẽ bảo những nhà thiết kế chuyên nghiệp nhất của chúng tôi làm một số quần áo cho hai người. "
Tần Dương cười vui vẻ: "Được!"
Mặc dù tôi trở thành người phát ngôn của thương hiệu, nhưng Tần Dương không có nhiều việc phải làm. Chỉ đến thăm Dunhill để tìm hiểu về Dunhill, sau đó quay một số video và áp phích tuyên truyền để quảng bá và tuyên truyền, và cuối cùng là một buổi ký kết thích hợp, coi như là đã xong hết việc.
Buổi tối, Brance mở tiệc chiêu đãi Tần Dương và Tạ Đông để ăn mừng sự hợp tác thành công của họ.
Sau khi trở về nhà và tắm rửa, Tần Dương nhận được tin nhắn từ Lý Tư Kỳ.
"Nói chuyện thế nào rồi?"
Tần Dương dựa vào trên giường, khóe miệng cong lên: "Ký xong hợp đồng rồi, cùng nhau ăn cơm tối, tôi vừa mới về nhà."
"Oa, nhanh như vậy à, trực tiếp ký hợp đồng luôn, quá nhanh rồi đó?”
Tần Dương: "Tôi cũng không có nhiều thời gian để từ từ dây dưa với họ, được thì làm, không được thì thất bại thôi.”
Lý Tư Kỳ: "Phí đại ngôn là mấy, chắc cũng không rẻ đâu nhỉ.”
Tần Dương: "Haha, không nhiều lắm, một năm kiếm được một mục tiêu nhỏ mà thôi.”