Chương 2243: Tự làm bậy không thể sống
Ngay lúc Tần Dương ôm Hàn Thanh Thanh trực tiếp nhảy ra ngoài, chiếc Bentley lao tới với tốc độ ánh sáng, vọt về phía Tần Dương và Hàn Thanh Thanh.
Gió lớn thổi tung mái tóc dài của Hàn Thanh Thanh, thậm chí túi xách của cô cũng bị ném lên cao bởi vì tốc độ của Tần Dương, sau đó bị chiếc Bentley đâm vào, dây đeo của túi xách trong nháy mắt bị một lực cực lớn xé rách, văng mạnh ra ngoài.
Bó hoa hồng Hàn Thanh Thanh ôm vào trong ngực cũng bởi vì sự cố đột ngột này mà rơi xuống, sau đó bị xe đâm mạnh vào, trong nháy mắt bó hoa hồng bị vỡ vụn thành lượng lớn cánh hoa hồng, cùng với cành hoa rơi về phía sau, trong đó không ít trực tiếp rơi lên kính chắn gió.
Có lẽ là những cành hoa và cánh hoa rơi rụng tán loạn này che đi tầm nhìn lái xe của Louis, sau khi xe của anh ta lao đi với tốc độ cao, thì lại đột nhiên lệch hướng, sau đó đâm mạnh vào vòi chữa cháy nhô ra khỏi mặt đất.
Vòi chữa cháy trong nháy mắt vỡ nát, chiếc Bentley cũng bởi vì lực va chạm quá lớn này mà đột ngột lật nhào, quán tính lớn làm cho chiếc Bentley bay một đoạn trên không trung, sau đó rơi mạnh xuống dưới, vừa lúc nện lên lan can kim loại ở ven đường, lan can kim loại trong nháy mắt vặn vẹo gãy rời, chiếc Bentley tiếp tục trượt thật xa về phía bên cạnh, sau đó mới ngừng lại được.
Sau khi Tần Dương ôm Hàn Thanh Thanh hạ xuống, quay đầu nhìn về phía sau, vừa lúc nhìn thấy thảm kịch của chiếc Bentley lộn nhào rơi xuống.
Hàn Thanh Thanh có hơi kinh hoảng, sắc mặt hơi tái nhợt, thấy một màn như vậy, sao cô còn không hiểu là có chuyện gì xảy ra?
Louis này rõ ràng là bị lòng đố kị làm cho hồ đồ, muốn lái xe đâm chết hai người bọn họ.
Cái này hoàn toàn là có ý định mưu sát!
Sắt mặt Tần Dương lạnh như băng, trong đôi mắt lập lòe sự phẫn nộ, hắn mím môi thật chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào chiếc ô tô đang dần ngừng trượt lại.
Một màn này cũng khiến cho không ít người qua đường bị hoảng sợ, có lẽ bọn họ không biết tiền căn hậu quả của chuyện này, nhưng lại biết đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ thảm trọng.
Có người chạy về phía chiếc ô tô bị lật, có người gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng có không ít người đứng xem từ xa, chỉ trỏ. . . . . .
Hàn Thanh Thanh đưa tay nắm lấy cánh tay Tần Dương, quay đầu nhìn về phía Tần Dương, vẻ mặt đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại: "Anh ta đây là có ý định mưu sát!"
Tần Dương ừ một tiếng, nhìn đám người ở xa xa đang bận rộn, lại nhìn nhìn lân cận, phát hiện vài cái cameras.
Tần Dương thu hồi ánh mắt, dừng lại trên chiếc ô tô đang bị lật kia: "Anh đi qua nhìn xem."
Hàn Thanh Thanh kéo cánh tay Tần Dương, nhẹ giọng hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Tần Dương đưa tay vỗ vỗ tay cô: "Không có việc gì đâu, không cần lo lắng. . . . . . Cho dù có việc, thì cũng là anh ta có việc!"
Nửa câu sau của Tần Dương đã nhiều hơn vài phần sát khí, người này ở nơi đông người trực tiếp lái xe đâm từ phía sau lưng mình và Hàn Thanh Thanh, đây không hề nghi ngờ chính là có ý định mưu sát, đối với cái loại người như vậy, trong lòng Tần Dương đã phán tử hình cho anh ta.
Mặc kệ anh ta là ai, muốn giết mình, vậy thì phải trả giá đắt!
Anh muốn giết chết tôi, vậy thì tôi sẽ giết chết anh!
Tần Dương cất bước đi về phía chiếc xe kia, vòng qua nửa vòng, thăm dò nhìn thoáng qua bên trong chiếc xe đang lật ngược, vẻ mặt nhất thời sửng sốt.
Một cây lan can kim loại gãy cắm thẳng vào lồng ngực Louis, cố định anh ta vào trên ghế lái, một lượng lớn máu tươi từ trước ngực Louis trào ra.
Thế nhưng Louis vẫn còn duy trì sự tỉnh táo, chẳng qua sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tuyệt vọng, đã không thể nhúc nhích, chỉ có thể lẳng lặng nằm như vậy, lẳng lặng chờ đợi tử vong.
Louis thấy Tần Dương đang ngồi xổm người ở bên ngoài, mí mắt của anh ta giật giật, trong ánh mắt tràn ngập vài phần hối hận, anh ta nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt hi vọng, tựa như chờ mong Tần Dương sẽ làm chút gì đó.
Ánh mắt Tần Dương lạnh lùng nhìn Louis hai giây, sau đó đứng lên, quay đầu đi trở bên cạnh Hàn Thanh Thanh.
Louis bị thương rất nặng, gần như là đã không thể cứu, nhưng nếu giờ phút này Tần Dương toàn lực ra tay cứu giúp, thì có lẽ còn có một phần hi vọng được cứu sống, nhưng mà vì sao Tần Dương lại phải ra tay cứu một người vừa rồi còn muốn giết mình chứ?
Tần Dương không phải thánh nhân, cho nên hắn lựa chọn ngồi yên không quan tâm đến.
Nếu Louis lông tóc vô thương, có lẽ Tần Dương còn phải suy xét xem làm thế nào trả thù anh ta, nhưng mà anh ta đã như thế, vậy thì đó là tự làm bậy không thể sống,
Hoàn toàn xứng đáng!
"Anh ta bị một cây sắt xuyên qua lồng ngực, chết chắc rồi!"
Hàn Thanh Thanh lắp bắp kinh hãi: "Đã chết?"
Tần Dương lắc đầu: "Còn chưa chết, nhưng mà sẽ chết ngay thôi."
Hàn Thanh Thanh do dự một chút, dường như muốn nói cái gì, nhưng nhìn về phía xa xa, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Tần Dương đại khái biết Hàn Thanh Thanh muốn nói gì, thản nhiên nói: "Nếu anh toàn lực ra tay, có lẽ anh ta có 10% cơ hội có thể sống sót, nhưng mà anh ta muốn đâm chết anh và em, nếu không phải bởi vì anh là người tu hành, thì lúc này người ngã vào trong vũng máu sẽ chính là em và anh, anh không có khả năng đi cứu một người là hung thủ muốn giết mình."
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, cũng không có khuyên bảo gì, Hàn Thanh Thanh đã từng chứng kiến cảnh tượng Tần Dương sát phạt quyết đoán giết người, cô biết rất rõ Tần Dương sẽ không bao giờ thiếu quyết đoán khi đối đãi với kẻ địch, huống chi đối với chuyện mới vừa rồi, trong lòng Hàn Thanh Thanh vẫn còn sợ hãi, đối với một người muốn đâm chết mình, sao Hàn Thanh Thanh có thể có một chút hảo cảm chứ?
Làm cho cô thoáng do dự chẳng qua là xuất phát từ một loại đồng tình và không đành lòng theo bản năng, nhưng liên quan đến hiện thực, một chút đồng tình và không đành lòng cũng nhanh chóng biến mất.
Đương nhiên cô sẽ không đi khuyên Tần Dương cứu Louis, chỉ là hơi có chút lo lắng nói: "Chúng ta có thể bởi vậy mà gặp phiền toái gì hay không?"
Tần Dương lắc đầu nói: "Ở đây khắp nơi đều có camera, tất cả đều có thể chứng minh là anh ta hại người không thành thành ra hại mình, chúng ta không có liên quan gì."
Hàn Thanh Thanh thấp giọng nói: "Trong nhà Louis dường như rất có thế lực, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ."
Tần Dương nhíu mày: "Vậy sao, vậy thì thật đúng phiền toái, nhưng anh không sợ, vả lại bình thường anh đều ở Hoa Hạ, chỉ là em đi làm ở bên này, nếu bọn họ tìm em gây phiền phức, mặc dù có Andy và Lois ở bên cạnh bảo vệ em, nhưng mà vẫn có hơi không yên tâm."
Hàn Thanh Thanh cắn cắn môi: "Thật xin lỗi, việc này chung quy cũng là bởi vì em mới khiến cho. . . . . ."
Tần Dương giãn mày ra, cười an ủi: "Em cũng đừng có giống như Lâm Đại Ngọc chứ, đa sầu đa cảm, em an tâm làm chuyện của em là được, chuyện còn lại anh đi đối phó, việc này nói sau đi, thực sự cũng không thể trách em, nếu hôm nay anh không xuất hiện, cho dù em từ chối anh ta, anh ta cũng sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy, cũng là bởi vì anh ở đây, kích thích anh ta, sau đó mới nổi lên sát tâm. . . . . ."
Lúc này, tiếng còi hú của cảnh sát vang lên, một chiếc xe cảnh sát chạy đến đây, Tần Dương quay đầu nhìn thoáng qua xe cảnh sát, lại giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, thở dài: "Bữa tối hôm nay xem ra là ngâm nước nóng rồi . . . . . ."