Chương 2244: Đây không phải đe dọa, mà là cảnh cáo
Louis chết rồi.
Lồng ngực bị đâm xuyên qua, mất máu quá nhiều, chết trước khi xe cứu thương đến. Hai mắt anh ta mở to, tràn ngập không cam lòng và hối hận.
Tần Dương và Hàn Thanh Thanh là đương sự, tất nhiên cũng bị dẫn vào cục cảnh sát. Chẳng qua, trước khi cảnh sát tới tìm hiểu tình huống, Tần Dương đã gọi điện thoại cho Brance.
Tuy rằng việc này liên lụy tới nhà ngoại giao Hàn Thanh Thanh, bên Hoa Hạ sẽ không ngồi yên không quan tâm, nhưng dù sao Brance cũng là người Ingles, xử lý một chút chuyện sẽ càng tiện hơn.
Tần Dương cũng không muốn kéo việc này cuối cùng trở thành sự kiện ngoại giao gì đó. Hắn ngược lại không sợ gì cả, hắn chỉ không muốn khiến Hàn Thanh Thanh liên lụy rắc rối, chuyện này sẽ có điều bất lợi đối với công tác sau này của cô ấy.
Brance chỉ định người phụ trách phục vụ bên cạnh Tần Dương lập tức dẫn theo một luật sư thâm niên tới cục cảnh sát. Cùng với vị luật sư này, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh hoàn thành ghi chép.
Việc này vốn dĩ cũng không liên quan đến Tần Dương và Hàn Thanh Thanh, bọn họ đều là người bị hại. Cảnh sát Ingles tất nhiên không thể lấy lý do gì mà giam giữ hai người, huống chi bọn họ cũng không phải người thường.
Hàn Thanh Thanh là nhà ngoại giao, đây là chức nghiệp vô cùng mẫn cảm. Bọn họ làm việc ở nước khác đại biểu cho lợi ích của Hoa Hạ, mà hiện giờ Hoa Hạ vô cùng lớn mạnh, cho dù nguyện ý tiếp thu điều này hay không, thì đây đều là sự thật.
Tần Dương càng ghê gớm hơn. Tuy rằng nhìn qua hắn là một người không có chức vị gì, nhưng hắn là người tu hành nổi tiếng toàn thế giới. Hắn không chỉ lợi hại, mà bối cảnh cũng rất lớn mạnh.
Nếu Tần Dương thật sự phạm tội, thì với tư cách một quốc gia có chủ quyền, tất nhiên cũng sẽ không bởi vì bối cảnh của Tần Dương mà thoái nhượng, nhưng vừa nhìn đã hiểu chuyện này, lời khai của nhiều nhân chứng cũng đã chứng minh chân tướng của chuyện này. Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cũng là người bị hại, tất nhiên cũng không ai cố tình đi làm khó hắn để chuốc lấy phiền phức.
Khi Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đang chuẩn bị rời đi, ở cửa bỗng nhiên xuất hiện một đôi nam nữ trung niên, nhìn đã ngoài năm mươi. Nhìn qua người đàn ông rất có uy nghiêm, chắc là ở địa vị cao. Quần áo của người phụ nữ rất hoa lệ, bảo dưỡng cũng không tồi, hai người nhìn qua chắc là một đôi vợ chồng.
Khi người đàn ông nhìn thấy Tần Dương, ánh mắt ông ta đột nhiên thay đổi, trực tiếp đi về phía Tần Dương.
Tần Dương dừng lại, nhìn đôi vợ chồng đi tới trước mặt mình, trong lòng hắn đột nhiên có linh tính, nhìn ánh mắt không tốt của bọn họ, chẳng lẽ là cha mẹ của Louis?
Người đàn ông đi tới trước mặt Tần Dương rồi dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương, “Cậu là Tần Dương?”
Tần Dương bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, ông là ai!”
Người đàn ông trầm giọng nói: “Tôi là Enoch, cha Louis. Tôi từng tra tư liệu về cậu. Cậu ngoại trừ là một người thanh niên tu hành kiệt xuất, nhà xí nghiệp, nhà dương cầm, thì cậu còn là một bác sĩ có y thuật kiệt xuất?”
Tần Dương lạnh nhạt trả lời: “Không tính là y thuật kiệt xuất, chỉ là hiểu một ít da lông.”
Enoch lạnh lùng nói: “Lúc xảy ra tai nạn xe, Louis bị thương nặng, nhưng vẫn chưa chết. Nếu lúc ấy được cấp cứu, cầm máu, thì có lẽ nó sẽ không chết. Lúc ấy cậu ở hiện trường, cậu nhìn thấy tình trạng của nó, nhưng cậu lại thờ ơ, cậu khoanh tay đứng nhìn, nhìn Louis chảy máu từng chút một mà chết đi. Cậu như vậy là mưu sát, cậu là hung thủ giết người máu lạnh!”
Sắc mặt Hàn Thanh Thanh khẽ biến, quay đầu nhìn Tần Dương. Cô ấy không ngờ Enoch lại chất vấn Tần Dương ở phương diện này. Nói mưu sát đương nhiên là lời nói một phía của Enoch, ai cũng sẽ không cho rằng lời ông ta nói là thật, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, có lẽ sẽ có người nghi ngờ nhân phẩm của Tần Dương……
Sắc mặt Tần Dương như thường, hắn thậm chí lười cãi cọ với Enoch: “Nếu ông có lời gì, thì có thể nói với cảnh sát ở đây, cũng có thể nói với luật sư của tôi. Tôi và vị hôn thê của tôi bị kinh hách, không có thời gian trả lời ông.”
Enoch không ngờ Tần Dương hoàn toàn không tiếp chiêu, cái gì mà nói với cảnh sát, nói với luật sư, vậy có ích lợi gì?
Lời này của ông ta vốn là cưỡng từ đoạt lí. Trước không nói Tần Dương thực sự có bản lĩnh cứu người hay không, chẳng lẽ có bản lĩnh cứu người nhưng không cứu thì bị phán là mưu sát?
Nếu có người rơi xuống nước, bên cạnh có người nhìn thấy, nếu người này cũng biết bơi, nhưng anh ta không xuống nước cứu người, thì sẽ nói anh ta mưu sát sao?
Đây không phải nói linh tinh sao?
Enoch lạnh lùng nói: “Louis lái xe xảy ra ngoài ý muốn, tông lên vỉa hè, suýt chút nữa đụng vào các người là thật, nhưng không phải các người không sao sao, các người lại ngồi nhìn nó chảy máu đến chết. Tần Dương, việc này sẽ không xong như vậy đâu!”
Sự thản nhiên ban đầu trên mặt Tần Dương đột nhiên biến mất, ánh mắt hắn trở nên sắc bén như dao, trên người cũng bỗng chốc bốc lên vài phần sát khí. Sát khí giống như từng cây châm vô hình, nháy mắt bao phủ lấy Enoch.
“Sẽ không để yên như vậy, được thôi, vậy ông nói cho tôi biết, ông muốn thế nào?”
Enoch bị sát khí lạnh thấu xương của Tần Dương nhằm vào, sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch, không nhịn được lui về sau hai bước. Không chỉ có ông ta, ngay cả cảnh sát bên cạnh Enoch cũng không tự giác bước sang bên cạnh một bước, bởi vì anh ta cảm thấy đứng bên cạnh Enoch vô cùng không thoải mái. Có một loại cảm giác khủng hoảng giống như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, bất cứ khi nào cũng có thể nhào về phía mình cắn chết mình.
Enoch bị Tần Dương nhìn gần như vậy, trong lòng ông ta tự nhiên chột dạ và khủng hoảng, nhưng cái chết của Louis khiến ông ta không cam lòng thoái nhượng như vậy. Ông ta cắn răng nhìn chằm chằm Tần Dương: “Nếu không phải cậu kích thích Louis ngay tại chỗ, thì nó cũng sẽ không lái xe…… xảy ra sự cố, càng sẽ không chết. Tần Dương, cậu phải trả giá vì việc này!”
Luật sư bên cạnh Tần Dương vượt lên trước một bước nói: “Ông Enoch, ông đây là đang đe dọa đương sự của tôi……”
Tần Dương giơ tay với luật sư bên cạnh, hơi tiến lại gần hai phân, ánh mắt tràn ngập sát khí nồng đậm: “Con của ông muốn mưu sát chúng ta thì lại xảy ra tai nạn xe cộ dẫn đến tử vong, đó là tự làm bậy thì không thể sống. Nếu anh ta đã chết, thì tôi cũng không truy cứu chuyện này nữa, nhưng nếu ông nhất định muốn đổ cái chết của anh ta lên người tôi, muốn trả thù tôi, vậy thì ông có thể tùy ý, nhưng ông nhất định phải suy xét rõ ràng hậu quả.”
Đồng tử của Enoch co rút lại: “Cậu đang đe dọa tôi sao?”
Cảnh sát bên cạnh cũng nói: “Anh Tần, mong chú ý lời nói của anh.”
Tần Dương cũng không thèm nhìn tới tên cảnh sát bên cạnh, ánh mắt hắn giống như hổ, nhìn chằm chằm Enoch: “Ông Enoch, hiện tại tôi còn chưa biết ông có bối cảnh gì, nhưng tôi khuyên ông vẫn nên thu hồi tâm tư trả thù của ông. Nếu không, ông thật sự không gánh vác nổi hậu quả đâu. Hiện tại chỉ là một tên tự tìm đường chết, nhưng nếu các người muốn càn quấy không nói đạo lý như vậy, không quan tâm mà trả thù tôi, vậy tôi không đảm bảo sẽ chết bao nhiêu người, có lẽ trong đó cũng sẽ bao gồm ông Enoch!”
Cảnh sát bên cạnh lớn tiếng nói: “Anh Tần, anh đây là đe dọa nghiêm trọng, cảnh sát có quyền……”
Cảnh sát còn chưa nói xong, Tần Dương đã ngắt lời anh ta: “Đây không phải đe dọa, đây là cảnh cáo, một cái cảnh cáo rất có thể sẽ trở thành hiện thực!”