Chương 2245: Có một số việc không phải muốn giúp đỡ là được
Enoch ngậm miệng lại, vì ông ta bị dọa sợ, không nói đúng hơn là ông ta rất hoảng sợ.
Lời này của Tần Dương đã rất rõ ràng, rằng hắn không phải dễ chọc, con trai của ông ta muốn giết chết hắn thì chết cũng chết rồi, nếu ông ta còn muốn gây chuyện, thì không riêng gì ông ta cả gia tộc của ông thì hắn cũng giết chết.
Nghe Tần Dương nói Enoch cũng có chút không yên, cảnh sát đứng bên cạnh thì nhíu mày, dường như khó chịu với lời nói của hắn nhưng vẫn im lặng, làm bộ như không nghe thấy gì.
Hai bên đều không phải người hiền lành gì nếu họ muốn gây nhau thì cứ để tự họ gây thôi, anh ta vẫn trốn xa một chút miễn cho bản thân bị liên lụy thương tích đầy mình.
Tần Dương thấy Enoch không nói tiếp nữa, lúc này mới dừng lại xoay người kéo tay Hàn Thanh Thanh rời khỏi cục cảnh sát.
Tần Dương giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói: "Anh định mời em ăn bữa cơm mà bây giờ thời gian cũng trễ rồi, chúng ta về khách sạn luôn nhé, đến gần đó hay ăn ở khách sạn luôn có được không.”
Hàn Thanh Thanh cười nói: "Ăn gì cũng được mà."
Tần Dương và Hàn Thanh Thanh chạy đến cửa khách sạn, Tần Dương xuống xe, hắn xoay người cảm ơn người phụ trách và luật sư, chờ sau khi họ rời đi, Tần Dương gọi điện thoại cho Brance.
"Anh Brance, hai chúng tôi đã đi khỏi đồn cảnh sát rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của anh."
Brance quan tâm hỏi: "Đừng khách khí, đây đều là việc tôi phải làm, Anh Tần ở Ingles lại gặp phải chuyện như vậy, là người quản lý hợp tác ở Ingles tôi thật sự rất áy náy, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, phía bên chúng tôi vẫn sẽ dốc toàn lực ứng phó, giúp đỡ anh Tần giải quyết việc này."
Tần Dương cười nói: "Tôi đã nói trước với anh rồi, con người của tôi đi tới đâu thì có phiền phức ở đó, rất nhiều khi sẽ chọc phải những rắc rối không đáng có, nên quý công ty cứ cẩn thận suy nghĩ lại một chút.”
Hợp đồng của Tần Dương và Brance vô cùng thoải mái, trước khi trả tiền thì có thể đổi ý chấm dứt hợp đồng, còn sau khi trả tiền thù hợp đồng bắt đầu có hiệu lực, một năm ký một lần, nếu như một bên cảm thấy không hài lòng thì có thể ngừng gia hạn hợp đồng.
Brance cười nói: "Anh Tần nói đùa, tôi vất vả lắm mới có thể làm anh Tần đồng ý ký hợp đồng, sao có thể đổi ý được chứ, hơn nữa chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới hợp tác của chúng ta.
Tần Dương cười nói: "Được, dù sao là các anh trả tiền nếu anh cảm thấy không sao là được.”
"Không thành vấn đề, không có vấn đề gì!"
Brance nghiêm túc nói: “Anh Tần, sau khi nhận được tin tức, tôi đã vận dụng quan hệ tư nhân điều tra bối cảnh của Louis, gia đình của anh ta có chút phức tạp, cũng rất có thể lực, bên ngoài anh Tần cũng là người bị hại, khẳng định sẽ không sao, có điều tôi sợ họ sẽ âm thầm gây khó dễ cho anh.”
Trong mắt Tần Dương lóe lên ánh sáng lạnh lùng: "Vừa nãy ở trong sở cảnh sát, ba của Louis ông Enoch cũng đã hâm dọa tôi chuyện này chưa xong đâu, tôi cũng nghĩ như anh, họ sẽ chuẩn bị gây phiền phức cho tôi, tôi còn đang định điều tra bọn họ đây, nếu như anh có sẵn tư liệu thì nhờ anh gửi cho tôi một phần.”
Brance nói: “Được, phía bên tôi cũng đã tìm mấy người đến nói chuyện với gia tộc của họ rồi, tôi sẽ cố gắng phối hợp giải quyết chuyện này.”
Tần Dương cười nói: “Không làm phiền anh Brance, anh gửi tư liệu của bọn họ cho tôi là giúp tôi rồi, chuyện còn lại để tôi tự giải quyết, việc này tôi chưa tìm bọn họ gây sự đâu.”
Brance nói: "Anh Tần, thật sự không cần chúng tôi giúp đỡ sao?"
Tần Dương nói: "Không cần, có vài chuyện và mấy người, không phải giúp đỡ thì có thể làm được."
Đương nhiên Brance biết được bản lĩnh và bối cảnh của Tần Dương, anh ta cũng hiểu thái độ cứng rắn của Tần Dương, thấy Tần Dương kiên trì như vậy, lập tức nói: "Được, lát tôi sẽ sắp xếp tư liệu lại rồi gửi cho anh...Anh Tần, anh phải cẩn thận một chút còn có cô Hàn...”
"Được, tôi biết rồi."
Tần Dương cúp máy, quay đầu nhìn về phía Hàn Thanh Thanh cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Hai người tìm tới nhà hàng tốt một chút, gọi món ăn, rượu, Tần Dương giơ ly rượu lên áy náy nói: “Không nghĩ tới chuyện sẽ thành như vậy, anh định cho em một kinh hỉ không nghĩ lại trở thành kinh hãi...”
Hàn Thanh Thanh mỉm cười, giơ ly rượu lên cụng vào ly của Tần Dương rồi nói: “Không sao, dù gì em cũng đã trải qua nhiều chuyện sống to gió lớn rồi, nếu không hôm nay em đã sợ chết rồi.”
Tần Dương nhìn vẻ mặt như thường của Hàn Thanh Thanh, bất đắc dĩ thỏa dài: "Ở bên cạnh anh, em sẽ trải qua rất nhiều nguy hiểm mà chỉ sợ cả đời người cũng không gặp phải, khổ cho em rồi.”
Hàn Thanh Thanh lắc đầu: "Mạc dù gặp nguy hiểm nhưng chỉ cần có anh bên cạnh, em tin sẽ không sao, những chuyện này sẽ thành ký ức của em, sau này nghĩ tới có lẽ kỷ niệm trong cuộc đời của em.”
Tần Dương cười: "Anh gây chuyện, phiền phức thì em nhận."
Hàn Thanh Thanh đổi chủ đề: "Sao anh lại đến đây, công chuyện của anh làm rồi hả?"
Tần Dương gật đầu: "Ừm, ra nước ngoài dạo một vòng, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nên anh được nghỉ phép, anh nghĩ cũng có thời gian nên ghé thăm em, vừa lúc cũng đang nhận một việc cần anh xử lý, à anh muốn giải thích một chút là sau khi anh đặt vé máy bay về rồi mới nhận được hoạt động.”
Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi: "Hoạt động gì ở Ingles vậy? Anh làm gì, còn người lúc trước đến gặp là ai vậy, nhìn anh ta rất tôn kính anh á.”
Tần Dương cười nói: "Người của đăng hỉ đường, bọn họ muốn anh làm đại ngôn hàng hiệu ở Châu Á.”
Hàn Thanh Thanh trợn tròn mắt, giật mình nhìn Tần Dương: "Cái gì, đại ngôn hàng hiệu hả? Em không nghe lầm chứ.”
Tần Dương cười: "Rất ngạc nhiên đúng không, kỳ thật ban đầu anh cũng không định đồng ý, nhưng thấy đối phương rất có thành ý nên anh cũng không tiện từ chối, sau đó lại nghĩ em cũng đáng ở Ingles nên đồng ý luôn, sau này chúng ta sẽ có quần áo miễn phí để mặc.”
Hàn Thanh Thanh liếc nhìn Tần Dương, cười nói: "Anh đó, không lẽ chỉ vì được mặc quần áo miễn phí nên mới đồng ý làm đại ngôn hàng hiệu hả, nói làm như anh thiếu tiền lắm vậy, phải rồi, em rất tò mò phí mời anh làm đại ngôn là bao nhiêu hả?”
Tần Dương dựng thẳng một ngón trỏ lên, cười híp mắt nhìn Hàn Thanh Thanh, không nói lời nào.
Hàn Thanh Thanh cười nói: “Mười triệu, giá này cũng không cao lắm, em nghe nói mấy diễn viên nổi tiếng nếu đại ngôn sản phẩm quốc tế đều có giá hai mươi, ba mươi triệu...”
Tần Dương cười: "Em cũng quá coi thường anh rồi, mười triệu cũng muốn mời anh làm đại ngôn hả, anh có rẻ vậy sao?"
Hàn Thanh Thanh giật mình hỏi: "Không phải mười triệu, không lẽ là mười triệu bảng Anh, hay là, một ức?"