Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2241 - Chương 2252: Xáo Trộn Ký Ức

Chương 2252: Xáo trộn ký ức
 

Có vấn đề về tinh thần?

Tần Dương mang theo sự nghi ngờ bay đến thành phố Đồng Thành, nơi mà Mai Lạc Y ở. Gặp Mai Phi Phi cháu chắt gái của Mai Lạc Y.

Mai Phi Phi năm nay 26 tuổi, làm việc trong một công ty kinh xuất nhập khẩu hàng hóa, ngoại hình xinh xắn, nhưng nước da nhợt nhạt, mắt hơi xanh và sưng đỏ do ngủ không đủ trong một thời gian dài gây ra.

Sau khi đơn giản giới thiệu vài câu, Tần Dương cũng hiểu được tình trạng hiện tại của Mai Phi Phi.

Mai Phi Phi khá xinh xắn, gia cảnh cũng không tồi, có một người bạn trai cũng không tệ,bây giờ đang tính chuyện kết hôn, mặc dù Mai Phi Phi không phải người tu hành, nhưng cuộc sống của cô ấy rất hạnh phúc, tất cả mọi chuyện đều thay đổi sau một chuyến du lịch.

Tháng 10 năm ngoái, Mai Phi Phi có đi công tác ở Thái Lan, dù gì cũng là ra nước ngoài, tất nhiên sẽ nhân cơ hội chơi vui vẻ một chút, sau khi Mai Phi Phi hoàn thành xong công việc, cùng với người bạn đi chơi.

Từ khi từ Thái Lan quay về, Mai Phi Phi cứ luôn gặp ác mộng, gặp ác mộng rất bình thường, nhưng nếu như cứ mơ lại mãi một cơn ác mộng, thì nhất định là có vấn đề, mà ác mộng mỗi lần đều có một sự thay đổi nhỏ, như ở trong ác mộng, sự nguy hiểm dần dần đến gần cô ấy, muốn kéo cô ấy vào bóng tối không đáy.

Mai Phỉ Phi ban đầu không để tâm đến chuyện này, dù sao gặp ác mộng cũng rất bình thường, nhưng ác mộng cứ lặp lại, sau đó đã ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của Mai Phi Phi, thời gian dài sau, Mai Phi Phi trở nên suy nhược nhợt nhạt, bản thân không có tinh thần.

Sự bất thường của Mai Phi Phi được người nhà chú ý đến, đưa Mai Phi Phi đến bệnh viện kiểm tra, nhưng không kiểm tra được ra vấn đề gì, bác sỹ trước đó kê vài viên thuốc an thần giúp cho giấc ngủ, nhưng mấy viên thuộc không những không có tác dụng, mà còn làm cho bệnh tình nặng thêm, nghiêm trọng hơn là khi gặp ác mộng hét lên, tay chân khua khoắng không tỉnh dậy được, giống như một con ác mộng đáng sợ.

Cha mẹ Mai Phi Phi đưa cô ấy đi khám rất nhiều bác sỹ, nhưng mấy bác sỹ đó đều bó tay, tất cả các liệu pháp điều trị đều không có tác dụng, mà bệnh tình của Mai Phi Phi ngày càng nặng hơn.

Mai Phi Phi gọi điện cho người bạn gái cùng đi đến Thái Lan, vốn định nói chuyện với nhau, nhưng không ngờ người bạn gái cùng đi với cô ấy có cùng triệu chứng với cô ấy, không những thế còn nghiêm trọng hơn.

Hai người cứ nói chuyện với nhau như vậy, đột nhiên phát hiện ra có chỗ không giống nhau, vốn tưởng bản thân bị bệnh mới có triệu chứng như vậy, nhưng hai người lại giống nhau, có vẻ không phải do bị bệnh.

Hai người nghĩ lại mọi chuyện, nới phát hiện ra cả hai đã cùng đi đến Thái Lan, mà gặp ác mộng cũng là sau khi đi Thái Lan về mới bắt đầu, nhưng ban đầu hai người không nghĩ gì về nó.

Hai người nói chuyện, lại cảm thấy có chỗ bất thường, chính là hai người cứ cảm thấy đã đi đến một nơi nào đó, nhưng hai người lại không nhớ nơi đó là đâu.

Ác mộng cứ ngày càng nghiêm trọng hơn, người thân hai người định đi đến những nơi mà hai người đã đi qua để tìm hiểu nguyên nhân, nhưng bọn hia người lại không nhớ gì, thậm chí hia người còn không chắc chắn có đi đến chỗ nào đặc biệt hay không.

Mai Phi Phi bị cha mẹ đưa đến khoa tâm thần của bệnh viện, nhưng cũng không có hiệu quả, mà lúc ấy, lại có tin bạn Mai Phi Phi đã chết, nhảy lầu chết.

Người nhà Mai Phi Phi bị dọa một trận, cầu cứu bốn phương, Mai Lạc Y biết chuyện này mới tìm Tần Dương đến, hi vọng Tần Dương có thể giúp gì đó.

“Phi Phi, Tần Dương cũng giỏi thôi miên, con cứ phối hợp với cậu ấy, nhanh chóng tìm ra nguyên nhân bệnh của con.”

Mai Phi Phi gương mặt vốn đang tái nhợt đỏ ửng lên: “Tần Dương, tôi là người hâm mộ của anh.”

Tần Dương ngơ ra, cười nói: “Vậy sao, vậy đó là vinh hạnh cho tôi rồi.”

Ánh mắt Mai Phi Phi lấp lánh nhìn Tần Dương: “Thật đó, tôi rất thích anh, ừm, là sự hâm mộ với thần tượng, tôi thấy lời anh nói rất chân thật, không giống mấy ngôi sao kia, diễn trong diễn ngoài là hai người hoàn toàn khác nhau.”

Tần Dương cười nói: “Có thể là do tôi không có nghĩ gì, không lo đến phiền phức, chúng ta vẫn nên nói chuyện về tình trạng của cô đi, đại khái khi nãy tôi cũng đã hỏi qua rồi, cô còn có gì muốn nói thêm hay không?”

Mai Phi Phi cau mày: “Tôi cũng không biết, tôi cứ cảm thấy ký ức của tôi bị mất đi một chỗ, tôi và Phương Phương có nói chuyện, cô ấy cũng cảm thấy như vậy, chúng tôi cũng đã nghĩ kỹ lại quá trình đi chơi, trong đó có một ngày rất mơ hồ, chúng tôi hình như có ở một khách sạn một ngày, nhưng hình như cũng không phải….”

Tần Dương hỏi dồn: “Chuyện này có thể xem lại camera của khách sạn, có lẽ có thể biết cô có từng ở đó hay không?”

Sắc mặt Mai Phi Phi kinh ngạc: “Đúng vậy, cách này chúng tôi có nghĩ đến rồi, chúng tôi đã nhìn rõ qua camera của khách sạn chúng tôi đã rời khỏi khách sạn đó, nhưng chúng tôi không nhớ gì cả, chúng tôi đúng là có ở khách sạn đó,nhưng không nhớ lúc rời đi, lẽ nào là mộng du sao?”

Tần Dương nhẹ nhàng hỏi: “Trước đây cô có mộng du không?”

Mai Phi Phi lắc đầu: “Không có.”

Tần Dương nhẹ nhàng giải thích: “Một người nếu bị mộng du, làm gì cũng không có gì lạ, nhưng hai người lại cùng đi với nhau, không thể nào cả hai lại cùng mộng du, mà còn có thể bình thường nói chuyện với nhau……Điều này chứng minh hai người lúc rời đi hoàn toàn tỉnh táo, rất bình thường rời đi, nhưng có thể sau đó đã xảy ra chuyện gì đấy, hai người lại không nhớ gì, thậm chí không nhớ có rời khỏi khách sạn, đúng không?”

Mai Phi Phi có suy nghĩ lại những gì Tần Dương nói, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, Tần Dương, anh có biết vậy là làm sao không?”

Tần Dương nhìn Mai Lạc Y đứng ở bên cạnh, Mai Lạc Y do dự hỏi: “Nói với nó đi, nó đã lớn rồi, có đủ khả năng chấp nhận sự việc.”

Tần Dương gật đầu, quay người lại, nhìn một lượt: “Tình trạng của Mai Phi Phi tôi có thể hiểu cơ bản như này, tôi cũng không biết mọi người đã làm những kiểm tra gì, nhưng với hiểu biết và kinh nghiệm của tôi mà nói, Mai Phi Phi hẳn đã gặp phải chuyện gì rất bí mật, cho nên người khác vì muốn giấu chuyện này đi, mới bắt Mai Phi Phi và bạn lại làm xáo trộn ký ức….”

“Xáo trộn ký ức?”

Mai Lạc Y trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Tần Dương: “Nó cũng chỉ là đi du lịch, có thể cũng chỉ đi mấy nơi du lịch ngắm cảnh thôi, làm gì mà ở đó lại thấy những chuyện không nên thấy, còn nữa, cái xáo trộn ký ức kia làm sao mà chữa trị được đây, nó sao lại ngày nào cũng mơ thấy ác mộng, lại càng ngày càng chân thực, càng ngày càng nguy hiểm hơn?”

Tần Dương cười khổ nói: “Chuyện này tôi bây giờ cũng khó mà nói được, như vậy đi, để tôi thôi miên cô ấy bằng con mắt đen, xem có thể tìm lại được ký ức trong sâu thẳm hay không….”
Bình Luận (0)
Comment