Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2242 - Chương 2253: Kí Ức Bị Khóa

Chương 2253: Kí ức bị khóa
 

"Phương Phương và tôi sống ở trung tâm thành phố Băng Cốc. Vào ngày đầu tiên chúng tôi đến thăm điện thờ San Phra Phrom, đến cung điện Vương Thất, sau đó đi ăn các món ăn nhẹ và đi chợ đêm. Ngày hôm sau chúng tôi ra ngoại ô để xem chợ trên sông và ngồi trên chuyến tàu nhỏ. Những kí ức này chúng tôi đều nhớ rõ ... " "Mấu chốt là vào ngày thứ ba, trong đầu tôi dường như có một hoặc hai hình ảnh, hình như là một thung lũng, nhưng ký ức rõ ràng hơn là khi tôi ở trong khách sạn và không bao giờ đi ra ngoài. Tôi thậm chí còn nhớ những gì mình đã ăn vào buổi trưa. Đó là một miếng bít tết. "

Vẻ mặt của Mai Phi Phi đầy khó hiểu: "Rõ ràng ký ức này trong khách sạn rất rõ ràng, nhưng hai bức ảnh rời rạc cũng rõ ràng như nhau. Cảm giác mâu thuẫn này khiến tôi rất bối rối, nhưng lúc đó tôi không để tâm lắm, tôi chỉ nghĩ đó là một ảo ảnh. Rốt cuộc, chẳng phải chúng ta trong cuộc sống cũng từng có cảm giác rằng chúng ta đã trải qua chuyện gì đó sao? "

"Đừng lo lắng, hãy để tôi khám phá ký ức sâu thẳm trong tâm trí của cô. Yên tâm đi, cha mẹ của cô và tiền bối Mai sẽ ở bên cạnh, vì vậy cô không cần phải lo lắng về việc tôi sẽ tọc mạch việc riêng tư của cô."

Mai Phi Phi: "Tôi không có nhiều chuyện riêng tư..." Tần Dương nở nụ cười, người ta làm sao không có chuyện riêng tư chứ, bất luận người cao quý như thế nào cũng sẽ có một số mặt tối không muốn bị người khác biết, có ánh sáng và bóng tối, ánh sáng và bóng tối ở trong cơ thể con người là chuyện bình thường.

"Được rồi, đừng căng thẳng, hãy thư giãn và nhìn vào mắt tôi." Tần Dương thôi miên Mai Phi Phi rất dễ dàng, trước tiên hỏi mấy câu nhẹ nhàng, khiến Mai Phi Phi hoàn toàn loại bỏ phản kháng trong lòng, sau khi trả lời các câu hỏi hoàn toàn dựa vào bản năng, cô mới chậm rãi đi vào chủ đề.

"Tôi và Phương Phương cùng nhau ra khỏi khách sạn, sau đó bắt taxi về phía Tây thành phố, đến địa điểm danh lam thắng cảnh. Chúng tôi đi vào và đi xung quanh một vòng. Thấy trời hãy còn sớm, Phương Phương nhìn thấy cảnh vật xung quanh rất đẹp thì đề nghị muốn quay lại. "

"Phương Phương đang mang theo máy ảnh. Cô ấy rất thích chụp ảnh, đặc biệt là chụp ảnh một số địa điểm đẹp. Tôi không có việc gì phải làm gấp nên đồng ý. Chúng tôi đi bộ dọc theo con đường khoảng một hai kilomet và tìm thấy một thung lũng trong đó có một con suối, cảm giác có một làn sương mờ ảo, trông rất yên tĩnh và đẹp đẽ. "

"Phương Phương kéo tôi về phía thung lũng, chuẩn bị chụp vài tấm ảnh, sau đó chúng tôi đi bộ vào thung lũng và tìm thấy một ngôi làng trong thung lũng đó, vì vậy chúng tôi đi bộ về phía ngôi làng ..." Mai Phi Phi đang kể câu chuyện đột nhiên dừng lại, ôm đầu bằng cả hai tay, với vẻ mặt đau khổ.

"A, đau đầu, nhớ không được nữa, a..." Mai Phi Phi kêu lên một tiếng đau đớn, như thể đầu cô sắp nổ tung đến nơi vậy. Tần Dương nhanh chóng bình tĩnh lại, đánh lạc hướng Mai Phi Phi, để cô không suy nghĩ lung tung nữa, để cô từ từ bình tĩnh trở lại. Tần Dương đợi Mai Phi Phi bình tĩnh lại và cố gắng thêm lần nữa, nhưng khi suy nghĩ của cô chạm vào ngôi làng một lần nữa, Mai Phi Phi liền lặp lại nỗi đau mà cô đã phải chịu như vừa nãy. Tần Dương vẻ mặt nghiêm trọng dừng thôi miên, khiến Mai Phi Phi chìm vào giấc ngủ sâu. Sau khi Mai Phi Phi ngủ say, Tần Dương nhắm đôi mắt đen láy của hắn lại, nhí chặt lông mày rồi đứng dậy.

Trước khi Tần Dương lên tiếng, Mai Lạc Y đã lên tiếng trước: "Thôn đó có vấn đề gì sao?" Tần Dương gật đầu: "Có vẻ là như vậy, trong thôn kia cũng có thể ẩn chứa bí mật gì đó, nhất định phải có vu sư tu vi cao cường. Cũng có thể nói là người tu hành."

Mai Lạc Y cau mày nói: "Hai người bọn họ đi vào sơn trang người ta, liền bị phát hiện rồi bóp méo ký ức của chúng?" Tần Dương cười khổ: "Có lẽ là như vậy. Chỉ là tôi không biết trong sơn trang đó có bí mật gì. Đương nhiên, có thể có một vu sư quyền lực sống ẩn dật. Họ có lẽ không hiểu phép tắc mà đã chọc giận vu sư, hoặc vì hiếu kì đã nhìn thấy thứ gì đó và sau đó bị vu sư bóp méo đi ký ức. "

"Hơn nữa, người đó không chỉ xáo trộn ký ức, mà còn tạo ra những lời nguyền về tinh thần. Bề ngoài là để bọn họ trở về, nhưng thực chất là người đó đang bí mật giết chết bọn họ, chờ bọn họ không chịu đựng nổi sự dày vò mà tự sát. Như vậy, họ hoàn toàn có thể che đậy bí mật của mình. "

Cha của Mai Phi Phi hỏi: "Nếu đã là những người tu hành rất mạnh, tại sao họ phải phiền phức như vậy, sao không trực tiếp giết hai người họ?"

Tần Dương lắc đầu giải thích: " Hiện có sự giám sát ở khắp mọi nơi. Nếu hai công dân Trung Quốc biến mất ở nước ngoài, chắc chắn sẽ khơi dậy sự chú ý rất lớn. Đến lúc đó sẽ kiểm tra giám sát và có thể tìm thấy một số manh mối. Làng của họ rất dễ bị lộ, nhưng nếu bóp méo đi ký ức của họ, rồi để họ lần lượt tự tử. Ai có thể nghi ngờ được chứ? "

"Chỉ là người đó rất tự tin với việc bóp méo ký ức của mình, cho rằng sau khi bóp méo ký ức sẽ an toàn 100%, 100% sẽ không khơi dậy sự nghi ngờ của mọi người, nhưng chỉ cần một người thực sự trải qua, những mảnh ký ức sẽ hình thành trong tâm trí, ngay cả khi nó được sử dụng thuật ngữ thôi miên ép buộc những mảnh ký ức đó, những mảnh ký ức này không có nghĩa là chúng biến mất, mà chúng được chôn vào sâu, nhưng dù sao thì nó vẫn tồn tại và một số ký ức rời rạc có thể hiện lên. "

"Mai Phi Phi đang ở trong trạng thái như vậy. Cô ấy nhớ một số ký ức rời rạc, dẫn đến nghi ngờ. Nếu không, còn có ai đi điều tra video giám sát và ai sẽ điều tra xem họ đã đi đâu ở Thái Lan?"

"Miễn là cuộc điều tra không đúng hướng và khi sự dày vò về tinh thần hoặc xiềng xích trong tâm trí cô ấy trở nên nghiêm trọng hơn, cuối cùng cô ấy sẽ chọn cách tự tử khi không chịu nổi nữa, còn bọn họ lúc đó có thể kê cao gối ngủ được rồi."

Cha của Mai Phi Phi giận dữ nói: "Những người này quá quỷ quyệt! Có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, Tần Dương, nếu đã biết nguyên nhân thì cậu có cách chữa trị cho Phi Phi phải không? "

Tần Dương cười khổ: "Não người vô cùng mỏng manh, lý trí của cô giống như bị ai đó khóa chặt lại, không cho người khác bước vào, cũng không có cách nào tìm ra nguyên nhân. Muốn cưỡng ép phá được ổ khóa này cũng không được, có thể sẽ gây ra kết quả xấu ngoài sức tưởng tượng, cùng với việc não bộ của con người bị tác động mạnh mẽ. ”

Mai Lạc Y cau mày và nói: "Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Muốn mở khóa chuông cần người thắt chuông. Chúng ta không thể mở được khóa, nhưng chỉ cần tìm được chủ nhân của chiếc khóa và tìm đúng chìa khóa để mở khóa, chúng ta có thể dễ dàng mở khóa, và sau đó xử lí những thứ xấu xa ở bên trong, đến lúc đó, Mai Phi Phi sẽ tự nhiên hồi phục sức khỏe của cô ấy. "

Mai Lạc Y nghiêm nghị nói: "Ý cậu là chúng ta sẽ đến thăm ngôi làng này?"

Tần Dương gật đầu: "Đúng vậy, không có cách nào khác ngoài tìm người thi triển bí thuật." Mai Lạc Y không chút do dự trả lời: "Được rồi, nếu đã như vậy cũng không nên chậm trễ, tôi sẽ đi cùng cậu!"
Bình Luận (0)
Comment