Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2246 - Chương 2257: Ba Tụng!

Chương 2257: Ba Tụng!
 

Nhóm người này ước chừng khoảng sáu bảy mươi người, trong đó có không ít người còn mặc áo trắng, nhìn qua thì hình như là trang phục của nhân viên nghiên cứu trong trụ sở bí mật này.

Giống như người đàn ông da trắng đã nói, căn cứ dưới lòng đất có thể theo dõi tình hình trên mặt đất. Phía trên kêu bôm bốp, phòng ốc đều bị đánh sập, động tĩnh lớn như vậy thì những người ở dưới lòng đất không thể nào không biết. Bên trong nơi này cũng có không ít tu hành giả, có lẽ Mai Lạc Y nhận thấy không thể chống lại thực lực của bọn họ nên mới lựa chọn rút lui.

Vị trí của lối ra ngăn cách với lối vào bằng một ngọn núi. Người bình thường cho dù biết lối ra ở bên kia nhưng muốn đi vòng qua cũng mất rất nhiều thời gian, khoảng thời gian này đủ cho bọn họ trốn thoát. Nhưng điều họ không ngờ chính là người đến lại là một vị chí tôn cường giả hậu kì đỉnh phong!

Mai Lạc Y có thể mượn linh khí của trời đất, cảm giác cũng vô cùng cường đại. Ở khoảng cách xa như vậy mà bà vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.

“Cậu và Phi Phi từ từ rồi xuống, để tôi xuống trước.”

Mai Lạc Y để Tần Dương và Mai Phi Phi xuống, đứng thẳng người rồi trực tiếp nhào xuống dưới núi.

“Cẩn thận với lão vu sư kia.”

Tần Dương hét lên nhắc nhở Mai Lạc Y, tất nhiên hắn không lo lắng về sức chiến đấu của bà, nhưng chiến đấu với tu hành giả bình thường và chiến đấu với người có kinh nghiệm không hề giống nhau. Một đại vu có thực lực mạnh mẽ chưa chắc đã đánh không lại một tu hành cường giả.

“Chúng ta cũng đi xuống thôi, nói không chừng bắt được lão vu sư kia có thể giải quyết vấn đề của cô.”

Tần Dương ngừng một chút, nhìn đường núi rồi quay đầu nói: “Xem ra cô xuống dưới cũng khá khó khăn, không thì tôi cõng cô nhé?”

Mai Phi Phi cười nhẹ: “Được idol cõng là một vinh dự của tôi, tôi muốn chụp ảnh rồi đăng lên Weibo, nhất định sẽ có vô số người hâm mộ tôi.”

Tần Dương cười ha ha, cúi người xuống: “Nếu thế thì rất có thể tất cả những chuyện liên quan đến cô từ khi sinh ra đến tận bây giờ đều bị cư dân mạng tìm hiểu, có tật xấu gì cũng sẽ bị lôi ra hết. Đến lúc đó không thấy náo nhiệt nữa mà là vô cùng phiền phức.”

Mai Phi Phi thoải mái nằm trên lưng Tần Dương, hai tay ôm cổ hắn, thuận miệng hỏi: “À đúng rồi, Tần Dương, anh và cô bạn gái hoa khôi của mình khi nào mới kết hôn thế?”

Tần Dương cõng Mai Phi Phi trên lưng, nhảy vọt theo đường núi dốc, vừa di chuyển vừa trả lời: “Cô ấy được nhận vào bộ ngoại giao, đang ở nước ngoài làm việc, chắc tôi phải đợi cô ấy mấy năm nữa.”

Mai Phi Phi hỏi tiếp: “Hai người sẽ kết hôn chứ?”

Tần Dương cười: “Tất nhiên rồi.”

Mai Phi Phi cười: “Idol vẫn cứ là idol, không giống những kẻ có tiền khác. Chỉ cần có chút tiền là quên mất bản thân mình muốn gì, cũng quên mất sơ tâm của mình.”

Tần Dương mỉm cười: “Cô đang oán trách xã hội đấy à? Nghe nói cô cũng sắp kết hôn, bạn trai cũng không tệ, như thế không tốt sao?’

Mai Phi Phi thở dài: “Nói thật thì tôi vẫn muốn chơi thêm mấy năm nữa, nhưng lại không cưỡng lại được mong muốn của gia đình. Bạn trai tôi cũng thường xuyên thúc giục tôi, cả những người khác cũng thế. Vậy nên tôi quyết định kết hôn, nếu phù hợp thì gắn bó cả đời, không phù hợp thì chia tay.”

Tần Dương khẽ quay đầu nhìn về phía sau: “Thái độ này của cô hơi bi quan.”

Mai Phi Phi đính chính: “Cái này không gọi là bi quan mà là thực tế. Tất nhiên, nói dễ nghe thì là lí trí, con người có thể tràn đầy kì vọng vào tình yêu, nhưng cũng không thể mù quáng tin tưởng tình yêu. Cuộc sống cũng không chỉ có tình yêu, không phải không có tình yêu thì không sống được. Nếu sau này cảm thấy khó chịu thì việc gì phải miễn cưỡng ở bên nhau làm gì? Làm như thế tất cả mọi người đều không vui. Chẳng thà tách nhau ra, tự tìm cho mình một cuộc sống mới, điều đó không tốt hơn sao?”

Tần Dương cười ha ha: “Cũng chính vì càng ngày càng có nhiều người có suy nghĩ như cô nên hôn nhân bây giờ càng lúc càng giống chế độ AA, một lời không hợp liền li hôn, tỉ lệ li hôn càng ngày càng cao.”

Mai Phi Phi phản kích: “Cái này gọi là truy cầu tự do, truy cầu hạnh phúc.”

“Đúng vậy, mỗi người đều lựa chọn cuộc sống cho riêng mình, căn bản không có vấn đề gì, chỉ cần bản thân cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc là được.”

Tần Dương cũng không muốn tranh luận với Mai Phi Phi, dù sao thì ý nghĩ của cô ấy cũng đại diện cho suy nghĩ của hầu hết những người trẻ tuổi. Hơn nữa, so với nhiều suy nghĩ khác thì suy nghĩ này của cô ấy đã lý trí và đáng tin lắm rồi.

Hai người vừa trò chuyện vừa xuống bên dưới, đợi khi xuống đến nơi thì Mai Lạc Y đã khống chế được toàn cục. Nhóm người xúm lại một chỗ, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Mai Lạc Y, bên cạnh còn có mấy xác chết, hiển nhiên đây là những người muốn chống cự nên đã bị Mai Lạc Y giết gà dọa khỉ.

Tần Dương quét mắt nhìn nhóm người trước mắt, những người này hầu hết đều mặc áo khoác trắng, đeo kính mắt, thoạt nhìn đều là những nhân viên nghiên cứu. Có một số người ăn mặc bình thường, cầm vũ khí thì đều đã ngã xuống đất. Còn một ông già khoảng năm sáu mươi tuổi bị đánh gãy một tay, sắc mặt nghiêm túc và tuyệt vọng, dựa vào một thân cây nhìn Mai Lạc Y.

“Tôi không tìm được lão vu sư kia, có lẽ ông ta lẩn trốn trong đám người này, cậu hỏi thăm một chút. Hơn nữa, bọn họ vội vàng rút lui như vậy chắc chắn cũng mang theo rất nhiều bí mật nghiên cứu, cứ hỏi xem, biết đâu lại có manh mối.”

Tần Dương ừ một tiếng, để Mai Phi Phi đứng sau lưng Mai Lạc Y, sau đó đi về phía một người đàn ông da trắng đang ngã trên đất.

Nhóm người này có rất nhiều người da trắng, chắc chắn đến từ nước ngoài, có thể là do Niết Bàn tìm đến nhờ vào những phương diện khác nhau, Tần Dương không cần lo lắng về vấn đề rào cản ngôn ngữ.

Tần Dương cầm trường đao chỉ vào người đó, hỏi: “Anh là người của Niết Bàn?”

Người kia gật đầu, Tần Dương lại hỏi tiếp: “Ba Tụng đang ở đâu?”

Người đàn ông căng thẳng, đảo mắt một vòng, lắp ba lắp bắp trả lời: “Tôi không biết...”

Còn chưa nói hết thì Tần Dương đã vung tay lên, người đàn ông trợn tròn mắt, hai tay ôm chặt lấy cổ, sau đó từ từ ngã xuống.

Tần Dương đi đến trước mặt người thứ hai, lạnh lùng nói: “Nghe nói người Niết Bàn các anh đều không sợ chết...”

Tần Dương lại nâng đao lên, còn chưa vung đao thì người đàn ông kia đã sợ hãi, vội vàng nói: “Ba Tụng ở kia, đừng giết tôi...”

Tần Dương theo bản năng nhìn theo ngón tay chỉ của người đàn ông, chỗ đó có một nhóm người, Tần Dương nhất thời cũng không phân biệt được ai là Ba Tụng.

Tần Dương tiến lên hai bước, nhìn lướt qua nhóm người đang cuống cuồng kia, đang định hỏi rốt cuộc là người nào. Bỗng nhiên, một sức mạnh tinh thần khổng lồ lập tức xông thẳng vào đầu Tân Dương, giống như một lưỡi dao vô cùng sức bén.

Tần Dương chỉ cảm thấy đầu kêu ong một cái, giống như bị người nào cầm búa nện thẳng vào đầu, cả người như muốn nổ tung.

Trong lòng Tần Dương hơi rung động, Ba Tụng!
Bình Luận (0)
Comment