Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2255 - Chương 2266: Không Được Sao?

Chương 2266: Không được sao?
 

"Ngài Samuel. . . . . ."

Tần Dương đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn người đàn ông đeo mặt nạ đen đang từ trên lầu bước xuống, vẫn thần bí và khí thế giống như lần đầu tiên gặp mặt, chẳng qua lúc này Samuel không còn khiến cho Tần Dương cảm thấy bất an và sợ hãi.

Samuel ngồi xuống đối diện Tần Dương, ánh mắt quan sát Tần Dương: "Đã lâu không gặp, dường như thực lực lại tăng lên."

Lúc trước khi Tần Dương gặp được Samuel là lúc vừa mới bước vào cảnh giới Siêu Phàm không lâu, hiện giờ chưa đến một năm, Tần Dương đã bước vào Siêu Phàm trung kỳ, hơn nữa tiến thẳng đến Siêu Phàm hậu kỳ, tốc độ tu luyện xem như là rất nhanh.

Mà việc này phải quy công cho viên đá thông linh có được ở Thành phố hỗn loạn, giúp Tần Dương gia tăng tốc độ hấp thu linh khí, nếu không tốc độ tu luyện của hắn cũng không thể tăng lên nhanh như vậy.

Tần Dương khiêm tốn cười nói: "Chút thực lực tăng lên này của tôi ở trong mắt của ngài Samuel đây cũng hoàn toàn không có gì khác so với trước đây."

Samuel lắc đầu cười nói: "Không thể nói như vậy, tuy rằng ngươi chỉ có chiến lực Siêu Phàm, nhưng mà sức chiến đấu của bản thân ngươi lại vượt xa những người đồng cấp, cộng thêm chiến giáp Phi Thiên, sức chiến đấu của ngươi hẳn là có thể so sánh với cường giả Chí Tôn, ngươi mới hai mươi lăm tuổi, đã có được thực lực như thế, là đã có thể kiêu ngạo rồi, cho dù là ta ở độ tuổi của ngươi, cũng kém xa so với ngươi, hiện giờ bất quá chỉ là chiếm một chút lợi ích về tuổi tác thôi."

Tần Dương cười khổ: "Nếu tôi chỉ thành thành thật thật ở trường học đọc sách, hoặc là trải qua cuộc sống bình thường ở thành phố, thì thực lực của tôi nhất định là không lo, nhưng mà thứ tôi đối mặt lại chính là thế lực hùng mạnh nhất trên thế giới này, kẻ định hùng mạnh nhất, bọn họ cũng sẽ không bởi vì tôi trẻ tuổi mà tha cho tôi một mạng, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng bóp chết tôi, phòng ngừa tôi tiếp tục trưởng thành, phòng ngừa tôi trở nên mạnh mẽ hơn!"

Samuel đồng ý gật gật đầu: "Ngươi nói xác thật là sự thật, chỉ là mỗi lần kẻ địch không giết chết được ngươi, thì sẽ khiến cho ngươi càng ngày càng mạnh, người lớn lên ở trong nhà ấm, cho dù thực lực mạnh mẽ tới đâu, không trải qua máu tươi và tử vong, thì thường là sẽ chết nhanh hơn ở trong chiến đấu thật sự."

Hơi tạm dừng một chút, Samuel cười nói: "Trên chiến trường cổ đại, người tồn tại lâu nhất chưa chắc là người có gia cảnh ưu việt, mặc áo giáp, cầm lưỡi đao sắc bén nhất, tốt nhất, mà là những lão binh mặc áo giáp da rách nát, cầm binh khí chẳng hề sắc bén nhưng lại thân kinh bách chiến."

Tần Dương cười nói: "Lần này không biết ngài Samuel chuẩn bị làm hành động lớn gì vậy, tôi nghe nói ngài đã tuyên bố lệnh mộ binh, trước mắt đã có lượng lớn các anh hùng hảo hán không sợ chết gia nhập. . . . . ."

"Đơn giản chỉ là một đám vì kiếm tiền mà liều mạng mà thôi, tính anh hùng hảo hán cái gì chứ, ngươi cũng không cần nói ẩn ý như vậy, đừng nói ta không thèm để ý, cho dù chính bọn họ cũng không để ý, chung quy cũng chỉ là vì tiền mà thôi."

Samuel mỉm cười trả lời một câu, lại giải thích: "Tuy rằng thực lực của ta rất mạnh, nhưng mà đến cùng ta cũng chỉ có hai tay, hai chân, ta không thể làm hết được mọi thứ, mà việc ta muốn làm cần sự giúp đỡ của rất nhiều người, cho nên liền muốn làm một hoạt động mộ binh như vậy, bọn họ muốn tiền, mà thứ ta không thiếu nhất đó là tiền, chỉ cần bọn họ nguyện ý bán mạng cho ta, ta đây liền trả thù lao."

Tần Dương cười nói: "Tuy rằng ngài Samuel là người đứng đầu một thành, nhưng mà cũng là phú khả địch quốc, của cải trong tay vô số, dĩ nhiên sẽ không để ý đến những phí tổn này, huống chi hành động lớn như vậy dĩ nhiên không phải chỉ là để thu phục ai đó, mà hiển nhiên là một thế lực lớn nào đó, sau khi chiến thắng dĩ nhiên cũng sẽ có rất nhiều tốt chỗ, tôi cũng không tin chỉ là ân oán đơn thuần, ân oán ngươi chết ta sống."

Ánh mắt Samuel sáng quắc nhìn Tần Dương: "Vì sao lại cảm thấy không phải đơn thuần là ân oán?"

Tần Dương nhún vai, nói thẳng: "Như tôi vừa mới nói đó, ông là cường giả đỉnh phong, nếu chỉ là vì giết người, mặc kệ đối phương núp ở chỗ nào, ông trực tiếp đến giết là được rồi, cho dù đối phương nhiều người, giết một lần không sạch sẽ, vậy giết thêm vài lần sẽ được thôi, mang theo những người này còn không bằng một mình ông tự hành động."

Samuel hứng thú hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy ta muốn làm chuyện gì?"

Lúc Tần Dương đạt được tin tức này ở trong quán rượu, đã suy nghĩ về vấn đề này, nghe Samuel hỏi, cũng không giấu diếm ý nghĩ của mình: "Có thể đáng giá để ông động binh đao lớn như vậy, đối phương hoặc là là một thế lực siêu cấp hùng mạnh, hoặc là một quốc gia, đương nhiên không có khả năng là nước lớn như Đức hay Pháp, đoán chừng cũng là một nước nhỏ hỗn loạn nào đó trên lục địa này, nhưng mà tôi cảm thấy xác suất không lớn, Thành phố hỗn loạn tuy rằng chỉ là một tòa thành, nhưng có sự quản lý rất tốt, nếu thật sự là một quốc gia, vậy chỉ sợ lại khơi mào khiến cho những quốc gia khác nhằm vào, hơn nữa tôi cảm thấy ông đối với việc làm một Nguyên thủ quốc gia dường như cũng không có hứng thú gì."

Giọng điệu Samuel không đổi: "Cho nên?"

Tần Dương phỏng đoán nói: "Cho nên tôi cảm thấy ông hẳn là muốn đối phó một tổ chức hùng mạnh nào đó, tổ chức này có lẽ cũng có được cường giả đỉnh phong giống như ông, hơn nữa cũng có rất nhiều thủ hạ, chỉ là tôi nghĩ không ra có tổ chức nào có thể mạnh mẽ đến mức khiến cho ông động binh đao lớn như thế, dù sao trên thế giới này cường giả đỉnh phong cũng chỉ có mấy người như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay."

Giọng điệu của Samuel thoáng cất cao hơn vài phần: "Thật sự không thể nghĩ ra được sao?"

Tần Dương kinh ngạc nhìn Samuel, trong đầu lại chợt nhớ tới lời nói lúc trước Samuel nói với mình, ông ta nói mình nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, vì sao mình lại sẽ cảm thấy hứng thú?

Tất sát bảng?

Tần Dương đột nhiên trừng lớn mắt, không thể nào?

Samuel nhìn vẻ mặt của Tần Dương, trong giọng nói có hai phần ý cười: "Nghĩ ra rồi?"

Tần Dương đột nhiên đứng bật dậy, kinh ngạc hỏi: "Niết Bàn? Không phải là ông muốn đối phó Niết Bàn chứ?"

Trong giọng nói của Samuel mang theo vài phần ý cười thản nhiên: "Không được sao?"

Tần Dương mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Samuel: "Nhưng mà, Niết Bàn hùng mạnh như thế. . . . . . Vì sao ông muốn đối phó Niết Bàn?"

Samuel thản nhiên nói: "Tôi buồn chán không có việc gì làm, muốn kiếm chút chuyện để làm, hơn nữa, tôi đối phó Niết Bàn thì sao chứ, chẳng lẽ tôi còn sợ bọn họ trả thù sao?"

Tần Dương sửng sốt một chút, chợt cười nói: "Ông quả thật không sợ bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng không dám tìm ông báo thù, về phần những người khác ở nơi này, dường như cũng không có quan hệ gì tới ông, cho dù bọn họ chết hay bị thương, cũng không uy hiếp được ông, chỉ cần ông còn, thì Thành phố hỗn loạn vẫn còn. . . . . ."

Samauel thản nhiên nói: "Cho nên cho dù ta tìm bọn họ gây phiền phức, thì cũng không có gì đáng lo, có điều ngươi cũng không nên tiết lộ việc này với bất kỳ ai, cho tới bây giờ, người biết chuyện này không vượt quá năm người, nhớ kỹ, ta nói chính là bất kỳ kẻ nào."

Tần Dương đương nhiên hiểu được Samuel cường điệu bất kỳ kẻ nào là chỉ ai, mỉm cười hứa hẹn nói: "Yên tâm, nếu như là chuyện khác, có thể tôi phải do dự một chút, nhưng mà chuyện đối phó Niết Bàn, tôi sẽ vô cùng chủ động, dù sao hiện tại tôi cũng đang nằm trong Tất sát bảng của bọn họ, được rồi, lần này tôi có thể làm cái gì?"
Bình Luận (0)
Comment