Chương 2271: Cuộc sống cứ mặc sức tung hoành
Tần Dương lái xe trên sa mạc rộng mênh mông, trong lòng có chút căng thẳng, nhưng Samuel ngồi ở hàng ghế sau lại có vẻ rất vui vẻ, tư thế không chỉ rất thoải mái, thậm chí còn huýt sáo.
Tần Dương nhìn Samuel trong kính chiếu hậu, cười tà nói: "Dáng vẻ này của ông trông không giống như là đang đi vào sâu trong hang cọp, mà là hẹn hò với mỹ nữ thì có..."
Samuel cười và nói, "Các hoạt động mạo hiểm vốn dĩ rất nguy hiểm và kích thích, ngươi đừng chỉ nghĩ đến sự nguy hiểm.”
Tần Dương phản bác: "Tôi không muốn trải qua một sống cuộc sống kích thích đâu, thà ở nhà tán tỉnh hẹn hò với mấy em xinh đẹp ..."
Samuel bật cười: "Xung quanh ngươi không thiếu mỹ nữ, lại có thêm một cô bạn gái chính thức, chắc hẳn cũng có không ít tình nhân nhỉ."
Tần Dương hơi ngượng ngùng: "Ông là cường giả đỉnh phong, quan tâm những chuyện tầm thường này, thú vị lắm sao?"
Samuel phất phất tay, dường như cảm nhận được gió nóng trên sa mạc: "Cường giả đỉnh phong cũng là con người, cũng là người có thất tình lục dục, như vậy không phải là bình thường sao? Ngươi còn chưa trả lời ta đó, có phải không? Ngươi có tình nhân không?”
Tần Dương cau mày không trả lời.
Tuy rằng lúc này hắn và Samuel đang kề vai chiến đấu, cũn không phải là kẻ địch, nhưng trong tiềm thức của Tần Dương cũng không muốn Samuel biết quá nhiều chuyện, đặc biệt là những người thân thiết của mình. Biết càng nhiều thì đối phó với mình càng dễ, hoặc càng hợp tác thì hạn chế lời nói càng tốt, dù sao nếu đến lúc đối phó, ông ta có thể trực tiếp xử lí.
Có lẽ Samuel cảm thấy nhàn rỗi đến mức chán, dựa vào ghế sau, cũng không quan tâm Tần Dương trả lời như thế nào, tự nói một mình: "Ừm, có lẽ Lý Tư Kỳ là tình nhân phải không, cho dù không phải thì chắc chắn cũng có quan hệ rất thân thiết, cô ấy chưa từng quay cảnh hôn, thế mà lại không ngần ngại quay cảnh hôn với ngươi... "
"Văn Vũ Nghiên? Có lẽ là không, có lẽ cô ấy cũng hơi thích ngươi, nhưng lại quen biết bạn gái chính thức của ngừoi là Hàn Thanh Thanh. Với tính cách và gia cảnh của cô ấy, chắc sẽ không có khẳng năng mù quáng đi làm một tình nhân…”
"Còn ai nữa, ôi, cô giáo kia của ngươi, người bỏ việc giữa chừng, hình như cũng là vì ngươi, cuối cùng lại làm việc trong một tổ chức từ thiện, tổ chức kia cũng là do ngươi bỏ tiền ra mở phải không, xem ra tên nhóc ngươi cũng là một người khá lương thiện đó, âm thầm làm chuyện tốt."
Tần Dương nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng trả lời: "Ông đã điều tra kỹ những người xung quanh ta như vậy, có phải ông đã quá coi trọng tôi rồi không?"
Samuel quay đầu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Dương, xua tay cười: "Ngươi đừng căng thẳng, đó là lúc trước ta có bảo người đi điều tra sơ qua thôi, dù sao muốn tin tưởng ngươi, sử dụng ngươi thì cũng phải hiểu ngươi là người như thế nào mà phải không? Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc sử dụng những người xung quanh ngươi để uy hiếp ngươi, cho dù có muốn uy hiếp, không phải trực tiếp uy hiếp ngươi sẽ tốt hơn sao? Tốt xấu gì cũng là cường giả đỉnh phong, không đến mức phải làm ra mấy chuyện như bắt người nhà để đi uy hiếp người ta, đúng chứ?”
Tần Dương nghe Samuel giải thích, vẻ mặt vốn lạnh lùng cũng thả lỏng, bởi vì lời của Samuel quả thực là sự thật, chẳng hạn như đai vàng đòi mạng của trước đó.
Ông ta hoàn toàn không cần uy hiếp người khác, chỉ cần trực tiếp uy hiếp mình là xong, uy hiếp dụ dỗ, bản thân vì muốn sống tiếp, không cần đe dọa đến mức sống không nổi, chung quy vẫn sẽ chịu khuất phục.
Tần Dương trầm giọng nói: "Làm sếp, còn cần quan tâm đến đời sống của nhân viên như vậy sao?"
Samuel mỉm cười: "Ngươi không phải là một nhân viên bình thường. Mặc dù không phải là không tìm được những người tu hành lúc tinh thần khác, nhưng những người kia thường có tâm tư u ám, tôi không hề thích chút nào, có lẽ cũng rình rập vào nội tâm người khác quá nhiều, khiến bản thân trở nên méo mó."
Tần Dương bỉu môi: "Nói như vậy, ông tìm đến tôi là vì tôi ấm áp, hướng ngoại và tràn đầy sự đồng cảm ư?”
Samuel cười haha nói: "Đương nhiên năng lực là quan trọng nhất. Mặc dù ngươi còn trẻ, nhưng khả năng tu luyện lực tinh thần của ngươi lại không hề thấp chút nào. Thậm chí có thể so sánh với mấy lão đại. Không phải tôi đã từng nói rồi sao, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bạn hợp tác, vậy thì bắt đầu hợp tác sớm hơn chút đi.”
Tần Dương hơi nghiêng mắt nhìn vào trong kính chiếu hậu: "Chẳng lẽ quan hệ của chúng ta không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới sao?"
"Tất nhiên đó là quan hệ đối tác, chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao, chỉ cần hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này, ta sẽ tìm cách nâng cao thực lực của ngươi, ừm, vượt qua thông thần sẽ không là vấn đè. Đây vốn là một loại giao dịch, giao dịch vốn là hợp tác mà, ta cho ngươi cái gì thì ta sẽ cho ngươi cái đó, rất công bằng mà phải không?”
Samuel nở nụ cười: "Hay là, ngươi hiểu về người mà chúng ta phải đối phó, biết bản thân phải mạo hiểm, cảm thấy bản thân đạt được quá ít thứ, muốn tăng giá?"
Tần Dương lắc đầu: “Khoản thù lao này cũng không tính là nhỏ, có bao nhiêu người sẽ không thể vượt qua giai đoạn cực kì khó khắn này, tuy rằng tôi cảm thấy mình cũng không đến mức thảm như vậy, nhưng dù sao cũng không thể thăng lên trong một thời gian ngắn như ông nói vậy được.”
Samuel hài lòng gật đầu: "Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi, Thực ra là đối với ngươi, cũng có một vấn đề. Với người khác, ta có thể tùy ý mở miệng trả cho họ một trăm triệu hay hàng trăm triệu tiền thu lao, người ta sẽ đội ơn ta, dám dâng tính mạng của mình lên, nhưng tên nhóc ngươi lại có quá nhiều tiền, đối với ngươi mà nói tiền chỉ là một con số, ngươi cũng không thể vì tiền mà bán mạng, cho nên phần thù lao này, thực sự rất khó tính.”
Tần Dương cười khổ: "Xem ra có đôi khi tiền cũng là một loại sai lầm nhỉ?"
Samuel cười và nói: "Yên tâm đi, sau khi mọi thứ thuận thành công, ta sẽ xem thu hoạch được như thế nào, nếu như rất OK, ta sẽ suy nghĩ lại cho ngươi một tí, sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu.”
Tần Dương không khỏi tò mò hỏi: "Ta vẫn luôn muốn hỏi, ông đối phó với điểm xuất phát của Niết Bàn như thế nào? Vì lợi ích, vì ân oán hay là vì thứ khác?”
Samuel mỉm cười: "Ngươi đoán xem?"
Tần Dương lắc đầu nói: "Làm sao tôi đoán được cái này, nhưng tôi nghĩ khả năng đơn giản chỉ là vì lợi ích sẽ tương đối nhỏ, nói đến tiền, ông cũng là người giàu nhất nước, hoàn toàn không thiếu chút tiền đó, không cần thiết vì tiền mà đi đắc tội với Niết Bàn, dù sao phá hủy căn cứ của bọn họ thì chắc chắn sau này họ sẽ trả thù ông.”
"Chẳng lẽ ông có ân oán với một người cấp cao nào đó trong Niết Bàn hay thậm chí là lão đại của Niết Bàn Cảnh, nên tìm cơ hội trả thù họ, từ loại tôi không quan tâm tôi nhận được bao nhiêu, tôi chỉ muốn xem dáng vẻ đau khổ của ông sẽ như thế nào?”
"Dù sao, cường giả đỉnh phong như ông, ngoài những cách hạn chế có thể giết chết ông, cho dù có ra sao, ai còn có thể giết bọn họ chứ?"
Samuel không trả lời câu hỏi của Tần Dương, mà là khen ngợi: "Đúng vậy, ngươi nói đúng, người như chúng ta, mặc kệ làm cái gì, chỉ cần không bị người ta gài bẫy vào chỗ chết thì làm như thế nào cũng không chết được, cho nên sợ gì chứ, tung hoành đi, giả vờ đi, cuộc sống cứ mặc sức tung hoành, cuộc sống không có giới hạn, không ngừng tung hoành đi!”
Tần Dương tức giận đáp: "Ông là đại lão đó, đừng cư xử như một thiếu niên đang tuổi hai mươi có được không?"
Samuel lười trả lời: "Không, ta chỉ nghĩ rằng ngươi đang nói từ gốc lên, con người sống ấy, luôn phải tìm thứ gì đó để tung hoành, kể cả khi chuyện này càng khiến mình thêm đau khổ thêm mệt mỏi, cho dù họ biết, nên tung hoành thì hãy tung hoành đi..”