Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2277 - Chương 2288: Không Ngờ Cậu Lại An Ủi Tôi

Chương 2288: Không ngờ cậu lại an ủi tôi
 

Tần Dương tựa vào ghế, ánh mắt nhìn về không trung xa xa, sắc mặt hơi ngẩn ngơ.

Đã một tuần từ sa mạc trở lại thành phố của sự hỗn loạn, Samuel bị thương không nhẹ, Sau khi trở về liền bế quan chữa thương, chỉ dặn dò Tần Dương đừng vội vàng rời đi, chờ ông ta xuất quan.

Việc cướp sạch căn cứ bí mật của Niết Bàn có thể nói là cực kỳ thành công, thu hoạch được rất nhiều, mặc dù Tần Dương không để ý rốt cuộc thu hoạch được gì, nhưng nhìn thấy ý cười không thể che giấu được trên mặt Samuel sau khi nghe Baburkun báo cáo là hắn biết chắc chắn thu hoạch xa xỉ.

Những người phản kháng trong căn cứ đều bị giết hết, những người đầu hàng thì bị phế bỏ sức mạnh tu hành sau đó được thả đi, còn nhân viên kỹ thuật nòng cốt nhất bị Samuel đưa đi, nhưng Tần Dương cũng không thấy những người này bị mang về thành phố của sự hỗn loạn, cũng không biết họ đã bị Samuel đưa đi đâu.

Trước khi rời đi, Tần Dương thôi miên cho Antonia, sau đó dùng tinh thần xiềng xích để niêm phong lại ký ức bốn năm này của cô ta, làm trí nhớ của cô ta dừng lại ở trước ngày bị bắt, có lẽ ký ức sẽ hơi mơ hồ, nhưng dù như thế nào thì cô ta cũng sẽ không nhớ lại cuộc sống trong bốn năm nghiêng trời lệch đất này, cũng sẽ không nhớ rõ Tần Dương.

Sau khi Tần Dương thôi miên xong, hắn liền tiêm thuốc mê cho Antonia, để cô ta lịm đi, sau đó dặn dò một gã thủ hạ của Samuel đưa Antonia về nhà.

Vài ngày sau khi Tần Dương trở lại thành phố của sự hỗn loạn, tên thủ hạ đưa người kia cũng trở lại, hắn ta còn mang về một đoạn ghi hình, ghi lại cảnh Antonia và người nhà cùng nhau ăn cơm, trên mặt còn mang nụ cười trong sáng, hoàn toàn khác biệt với nụ cười thấy lúc trước.

Antonia chính là một người khách trong sinh mệnh của Tần Dương, Tần Dương đã giúp cô ta hết sức mình, nhìn thấy cô ta và người nhà đoàn tụ, cùng nhau cười nói vui vẻ, Tần Dương cảm thấy được việc làm của mình cực kỳ có ý nghĩa.

Sau khi được Samuel đồng ý, Tần Dương báo cáo hoạt động lần này với Bạch Phá Quân, điều Tần Dương không ngờ chính là hình như Bạch Phá Quân không hề giật mình, chỉ hỏi đơn giản rồi khích lệ Tần Dương vài câu liền cúp điện thoại.

Mặc dù Bạch Phá Quân quyền cao chức trọng, một chút việc nhỏ chắc chắn không thể làm ông ta khiếp sợ, nhưng chuyện này liên quan đến căn cứ bí mật của Niết Bàn, hai cường giả đỉnh phong đụng độ còn lưỡng bại câu thương, chuyện như vậy mà ông ta cũng không quan tâm sao? Hơn nữa, trừ những thứ này ra, không phải còn có nhiều chiến lợi phẩm như vậy sao? Chẳng lẽ Bạch Phá Quân Cũng không để ý ư?

Chuyện này không khoa học.

Tần Dương cân nhắc nửa ngày, trong đầu nảy ra một câu hỏi, chẳng lẽ Bạch Phá Quân đã sớm biết hành động này rồi?

Nghĩ vậy, Tần Dương càng cảm thấy có khả năng, dù sao thì ông ta cũng là lão đại Bàn Cổ, tài nguyên và tin tức nắm giữ trong tay người thường tuyệt đối không thể bằng được, căn cứ Niết Bàn bị hủy, số người tham gia nhiều như thế, hơn nữa người của Niết Bàn cũng bỏ chạy nhiều như vậy, chắc chắn không thể giấu được tin tức này.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tần Dương cũng thoải mái, hắn liền quẳng chuyện này đi, yên tâm đợi Samuel xuất quan, ông ta nói sau khi xuất quan sẽ thực hiện lời hứa lúc trước với Tần Dương.

Trong lòng Tần Dương tràn ngập mong đợi, bây giờ thực lực của hắn là siêu phàm trung hậu kỳ, muốn đột phá siêu phàm, tiến vào cảnh giới thông thần, nếu theo tốc độ tu hành bình thường, cho dù Tần Dương có đá Thông linh tăng tốc độ tu hành, muốn vượt qua từng bước, ít nhất cũng phải mất nhiều năm, nhưng Samuel đã nói, trực tiếp thăng cấp lên thông thần!

Tần Dương không chỉ mong chờ thực lực của mình tăng lên, đồng thời cũng rất tò mò cách gia tăng thực lực, bởi vì Samuel đã nói, cách này cũng không tổn thất quá lớn, cái giá phải trả là vài thứ đồ quý báu.

"Ngẩn ngơ ra đấy làm gì?"

Tần Dương quay đầu liền nhìn thấy Lục Thiên Sinh đang khoanh tay đi đến đây.

Tần Dương hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, hơi nghiêng đầu: "Nhàn rỗi, không ngẩn ngơ ở đây thì làm gì? Chắc mấy ngày này ông rất bận nhỉ? Cũng có thời gian rảnh đến xem tôi ngẩn ngơ à?"

Lục Thiên Sinh tiện tay lôi ghế ra, sau đó ngồi xuống cạnh Tần Dương, cười nói: "Tôi bận gì đâu, cậu nói mấy thứ thu được kia à? Đó là của thành phố của sự hỗn loạn, của Samuel, cũng không phải của tôi, muốn bận thì cũng là bọn Baburkun bận, đâu có liên quan đến tôi?"

Tần Dương chớp mắt mấy cái, tò mò hỏi: "Lần này cũng coi như là ông giúp ông ta, chẳng lẽ ông không lấy được gì ư?"

Lục Thiên Sinh lắc đầu: "Bây giờ trừ tăng thực lực và kéo dài tuổi thọ ra, tôi không hề có hứng thú với những vật ngoài thân, Samuel hào phóng, nhưng cho dù cho tôi, tôi lấy cũng vô dụng!"

Tần Dương Nhìn chằm chằm khuôn mặt thản nhiên của Lục Thiên Sinh, trong lòng cảm thấy kỳ lạ: "Nếu hai, ba năm trước, có người nói chúng ta có thể kề vai chiến đấu, có thể ngồi cùng nhau trò chuyện vui vẻ như thế này, tôi chắc chắn sẽ không tin."

Lục Thiên Sinh không để ý, trả lời: "Vạn vật trên thế gian này đều thay đổi, quan hệ giữa người với người cũng thay đổi, trên đời này trừ thời gian ra, có cái gì là tuyệt đối đâu?"

Không đợi Tần Dương trả lời, Lục Thiên Sinh nói: "Cậu chờ tăng thực lực à?"

Tần Dương gật đầu thản nhiên: "Đúng vậy, ông có biết là cách gì không? Tăng thực lực và kéo dài tuổi thọ mà ông vừa nói ấy, ông ta có cách giúp tôi, có lẽ cũng sẽ có cách giúp ông."

Lục Thiên Sinh lắc đầu: "Tôi và cậu không giống nhau, tố chất cơ thể của cậu tốt hơn tôi, cậu cũng còn trẻ, có vài cách cậu có thể sử dụng, tôi lại chưa hẳn dùng được, hơn nữa bây giờ tôi đã là thực lực chí tôn, muốn tăng lên, nói dễ hơn làm."

Tần Dương nghĩ ngợi, nói: " Ma công mà ông tu luyện trả giá bằng sức mạnh sinh mệnh, vậy nếu bây giờ ông chiến đấu với người ta, cũng sẽ đốt cháy sinh mệnh sao?"

Sắc mặt Lục Thiên Sinh hơi bất đắc dĩ: "Đúng vậy, có điều phải trả giá, nếu không phải tu luyện ma công, chỉ sợ cả đời này vết thương trên người tôi cũng không thể lành, chứ đừng nói là bước vào hàng ngũ cường giả chí tôn, tôi vừa mong đợi có thể có cơ hội bước vào đại viên mãn, tiếp xúc với sinh mệnh huyền bí mới, vừa mong tìm được vài cách có thể kéo dài tuổi thọ, tăng cường sức mạnh sinh mệnh. . . . . ."

Tần Dương nhíu mày: "Ông đã tiến vào cảnh giới chí tôn, ông không đi trêu chọc người ta, chỉ sợ người ta cũng không dám trêu chọc ông, ông bớt động thủ thì chẳng phải là sẽ không đốt cháy sức mạnh sinh mệnh sao?"

Lục Thiên Sinh lắc đầu: "Có thể chậm lại, nhưng cũng không thể hoàn toàn ngăn cản, một khi tu luyện thành công ma công này, sẽ giống như xe đua trên đường đua, rất khó có thể dừng lại. Mặc dù tôi có thể thoải mái với chuyện này, nhưng ai muốn chết đâu, cũng nên thử tìm vài cách, đương nhiên, nếu thật sự không tìm thấy, vậy thì cũng đành chấp nhận, miễn cưỡng sống thêm hơn chục năm nữa, tôi cũng đã năm sáu mươi năm rồi, cũng không tính là đoản mệnh ."

Tần Dương nghe Lục Thiên Sinh bình tĩnh nói về tuổi thọ của mình như vậy, trong lòng cảm thấy thật vi diệu, vô thức an ủi: "Không phải còn mười mấy năm sao? Có lẽ có thể tìm được cách."

Lục Thiên Sinh mỉm cười, nói: "Tôi cũng không ngờ lại có một ngày, tính mạng của tôi lại đến lượt cậu lo lắng, an ủi. . . . . ."
Bình Luận (0)
Comment