Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2276 - Chương 2287: Lưỡng Bại Câu Thương

Chương 2287: Lưỡng bại câu thương
 

hương 2287: Lưỡng bại câu thương (*)

(*)Lưỡng bại câu thương: trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.

Động tác của Samuel rất nhanh, vừa mới xuất hiện ở xa xa, lên xuống mấy cái đã trực tiếp nhảy xuống từ không trung, xuất hiện trước mặt Tần Dương.

Cát vàng văng khắp nơi!

Tần Dương giơ tay ngăn vàng bay vào mắt, sau đó hạ tay xuống, ánh mắt mới dừng trên người Samuel liền bị thu hút bởi màu máu trước ngực ông ta.

Tần Dương đột nhiên đứng lên: "Ông bị thương à?"

Samuel trở về với hai tay trống trơn, không cần hỏi cũng biết thủ lĩnh Niết Bàn chạy mất rồi, nếu không, cho dù biến thành thi thể, Samuel cũng nhất định sẽ mang thi thể về, nhưng bây giờ không những không giết được người ta, mà bản thân còn bị thương, hơn nữa nhìn qua dường như vết thương cũng không nhẹ!

Samuel nhếch miệng, cúi đầu nhìn trước ngực mình, không để ý lắm: "Ừ, ta đuổi theo tên kia, không có cách ép tên kia, cuối cùng đành liều mạng với hắn, cuối cùng vẫn kém một chút, để hắn trốn thoát. . . . . ."

Tần Dương xích lại gần: "Ông bị thương có nặng không?"

Samuel cười, nói: "Vết thương không nhẹ, nhưng không cần hoảng, không chết được. . . . . tình hình bên dưới sao rồi?"

Tần Dương lắc đầu: "Không rõ lắm, Baburkun dẫn người đi nhận phòng điều khiển, còn tôi ra đây."

Samuel nhìn Tần Dương: "Ngươi không đi vơ vét đi, chắc chắn ở bên dưới có nhiều đồ tốt đấy."

Tần Dương lắc đầu, trả lời lưu loát: "Đó đều là chiến lợi phẩm của ông, tôi mắt không thấy thì tim không đâu, tránh nhìn thấy thứ có hứng thú lại không chiếm được, vậy thì chán lắm."

Samuel cười nói: "Lần này ngươi cũng coi như lập công lớn, muốn gì nào? Chỉ cần không quá đáng, ta chắc chắn sẽ đồng ý."

Tần Dương lắc đầu, đột nhiên mỉm cười, nói: "Ông cũng biết tình hình của tôi rồi đấy, hay là, khi nào thu thập xong chiến lợi phẩm, ông xem có đồ báo cáo hoặc kỹ thuật gì hợp để tôi mang đi, nếu ông bỏ được thì cho tôi. . . . . ."

"Báo cáo?"

Samuel cũng không vội vã vào căn cứ, ông ta như vậy ngồi cạnh Tần Dương: "Chẳng lẽ ngươi không lấy chiến lợi phẩm gì cho bản thân, chỉ thành thật mang đồ về cống hiến thôi sao?"

Tần Dương cười tít mắt, nói: “Không phải chiến lợi phẩm của tôi ở chỗ ông sao? Thực lực thăng cấp, đó chính là chiến lợi phẩm rất lớn, chẳng lẽ ông quên rồi sao?"

Samuel vươn tay vén áo mình lên, lộ ra vết thương đang chảy máu đầm đìa phía dưới: "Yên tâm, không thể thiếu của ngươi, nếu ta đã nói thì đương nhiên sẽ giữ lời."

Tần Dương lại gần, nhìn kỹ vết thương của Samuel, vết thương không nhỏ, đối với người bình thường thì có thể nói là ngoại thương rất lớn, nhưng đối với thể chế quái dị của cường giả chí tôn thì vết thương này cũng không tính là đáng sợ, huống hồ Samuel cũng đã tự thu hẹp lại vết thương, làm cho máu tươi ngừng chảy.

"Nội tạng bị thương à?"

Samuel gật đầu: "Ừ, có bị thương một chút, dù sao thì tên kia cũng là thủ lĩnh Niết Bàn, cường giả đỉnh phong, ra tay cũng rất thâm độc, nếu không phải ta đề phòng, chỉ sợ lần này cũng mất mạng rồi, nhưng tên này cũng không dễ chịu đâu, xương cốt không biết đã bị đứt bao nhiêu, kinh mạch, nội tạng cũng bị thương không nhẹ, có lẽ cần nghỉ ngơi một thời gian."

Tần Dương thở dài: "Cường giả đỉnh phong đúng là quá khó giết, quả thực chính là Tiểu Cường đánh không chết. . . . . ."

Samuel trừng mắt nhìn Tần Dương một cái, hiển nhiên không hài lòng khi so sánh với Tiểu Cường: "Đương nhiên là khó giết, dù là người tu hành luyện khí có thể mượn linh khí trời đất để tạo thành lá chắn vững chắc để bảo vệ bản thân, hay là người tu hành phương Tây luyện được cơ thể có thể so sánh với ám kim, cũng đều vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm. Muốn giết hắn, quả thật không dễ dàng, trừ phi dùng đạn hạt nhân trực tiếp ném chết, nhưng dù như vậy thì cũng không thể nổ chết được, vũ khí mất nhưng người vẫn sống, một giây có thể đi được vài trăm mét, thậm chí có thể vượt quá cả vận tốc âm thanh, chỉ cần tránh được trung tâm của vụ nổ thì cho dù là sóng xung kích cũng không giết chết được cường giả đỉnh phong."

Tần Dương cười, nói: "Cho nên mới nói các ông chính là vũ khí hạt nhân hành tẩu, mà trong lịch sử, cường giả đỉnh phong cũng đã từng chiến đấu với vũ khí công nghệ cao à?"

"Đương nhiên là có, không thì uy danh của cường giả đỉnh phong ở đâu mà ra? Sao có thể khiến người ta sợ hãi như bây giờ được?"

Mắt Tần Dương lập tức sáng lên: "Kể cho tôi nghe đi, tôi rất hứng thú với chuyện này."

Samuel thuận miệng nói: "Việc này cũng không chỉ một lần, từng có một cường giả đỉnh phong đến một nước, sau đó xích mích với người tu hành của nước đó, cường giả đỉnh phong kia giận dữ giết không ít người, sau đó thế lực đối địch của hắn dùng lực lượng chính trị, điều động quân đội đối phó với cường giả đỉnh phong, xe tăng, vũ trang, máy bay trực thăng, tên lửa, máy bay chiến đấu, chuẩn bị vây giết cường giả đỉnh phong, kết quả tất cả quân đội xuất hiệntrước mặt cường giả đỉnh phong đều tiêu đời, ngay cả tiểu đội máy bay chiến đấu cũng bị diệt, cường giả đỉnh phong lại không mất một cọng lông nào. Trong lúc giận dữ, hắn còn trực tiếp đánh đến dinh tổng thống của bọn họ, đánh đến trước mặt tổng thống, cuối cùng tổng thống phải hạ lệnh ngưng chiến, còn xử lý toàn bộ người đắc tội với cường giả đỉnh phong, việc này mới coi như kết thúc. . . . . ."

Trong đầu Tần Dương tưởng tượng đến cảnh chiến đấu lúc đó, tâm trạng cũng kích động, một người đối phó với một đội quân, trực tiếp đánh đến dinh tổng thống của đối phương, ép tổng thống cúi đầu, sức mạnh kinh khủng cỡ nào?

"Đội máy bay chiến đấu đều bị diệt, chẳng lẽ cường giả biết bay sao?"

Samuel hừ lạnh một tiếng: "Máy bay chiến đấu cũng không phải là máy bay ném bom, có thể thả bom từ độ cao lên đến một nghìn mét, muốn tấn công cũng phải hạ xuống gần mặt đất, mà gần sát mặt đất thì cường giả đỉnh phong muốn xử lý chúng cũng không có gì là khó, còn tên lửa họ phóng ra thì chưa kịp tới gần cường giả đỉnh phong đã bị nổ rồi, làm sao có thể tấn công cường giả đỉnh phong được?"

Tần Dương nghĩ cũng đúng, cường giả đỉnh phong sớm đã là cao thủ mượn linh khí trời đất, tất cả linh khí trời đất đều ở trong tay, có thể dễ dàng xử lý bão đạn, máy bay chiến đấu bay qua ngày đó.

Có lẽ đông cứng lại khoảng không một lát, linh khí trời đất vô hình sẽ lập tức ngưng tụ thành móng vuốt khổng lồ với sức mạnh kinh người, nháy mắt bóp nát sức chiến đấu của phi hành?

Về phần tên lửa, đương nhiên càng không thể đến gần rồi, nói không chừng còn bị điều khiển bay về phía mục tiêu khác. . . . . .

Quỷ mới biết rốt cuộc bọn họ thần thông quảng đại thế nào?

Tần Dương đột nhiên hỏi: "Cường giả đỉnh phong đã mạnh như thế, vậy chí tôn đại viên mãn thì sao, mạnh như thế nào?"

Ánh mắt Samuel đột nhiên sáng lên, cũng trở nên mãnh liệt hơn: "Ta chưa thấy, nhưng theo ghi chép lại thì cường giả chí tôn đại viên mãn thân tại trời đất, nhưng trời đất cũng ở trong lòng, chỉ cần nằm trong phạm vi khả năng của hắn điều khiển, thì trong phạm vi đó, hắn chính là thần, hắn chính là chúa tể!"

Tần Dương suy nghĩ, có lẽ mượn linh khí trời đất là một cảnh giới rất uyên thâm.

"Vậy còn ông, ông cảm thấy ông có thể đột phá đến cảnh giới đại viên mãn không?"

Ánh mắt Samuel ánh lên do dự, hiển nhiên, ông ta cũng không tự tin, cũng không chắc chắn. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment