Chương 2286: Tôi chỉ là một kẻ qua đường
xuất hiện trong giấc mộng của cô
Khi Tần Dương lên trên mặt đất, trên mặt
đất chỉ có một đội nhỏ đóng quân, bọn họ chính là đội mà Bull đã ở lại để tiếp
ứng khi cần thiết. Ngoại trừ đội ngũ này, toàn bộ cồn cát đều vô cùng yên tĩnh,
chỉ có phi thuyền rơi xuống cồn cát phía xa là vẫn còn đang bốc cháy. Antonia
đi theo Tần Dương từng bước, chỉ sợ Tần Dương sẽ bỏ cô ở lại. Tần Dương chạy
đến trên một cồn cát, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Samuel và thủ
lĩnh Niếp Bàn, trong lòng có chút thất vọng. Xoay người, nhìn Antonia đang chạy
về phía mình, Tần Dương không khỏi lắc đầu: "Không cần lên, cô cứ chờ ở
dưới đấy đi." Antonia dừng lại, có chút lo lắng nhìn Tần Dương, đôi giày
cao gót cô đi thật sự rất khó di chuyển trong sa mạc này. Tần Dương lật người
nhảy xuống, đi xuống bên người Antonia, cười nói: "Cô tại sao lại theo sát
tôi như vậy, sợ tôi chạy mất ư?"
Antonia đã ở cùng Tần Dương một ngày, biết
hắn là dáng vẻ sau khi hóa trang, nhưng giọng nói còn trẻ, tính tình cũng khá
tốt, lúc này cô ta lo lắng gật đầu: "Anh chiếm được căn cứ này rồi, tôi
không còn bất kì tác dụng gì ở đây nữa ... Anh vẫn sẽ giữ lời hứa của mình chứ?
"
Tần Dương cười đắc ý: "Đừng lo lắng,
tôi đã nói rồi nếu muốn thả cô đi, thì nhất định sẽ làm vậy, ở đây có nhiều
người như vậy, đừng chỉ nói mình cô, ở đây còn rất nhiều người, chẳng lẽ phải
giết hết đi ư? " Về phần xử lý những người trong căn cứ, Samuel và những
người khác đã thảo luận từ lâu, căn cứ này có quá nhiều người, nếu như giết tất
cả bọn họ, quả thực có chút kinh ngạc, hơn nữa còn rất nhiều. người đã bị cưỡng
bức phải đến đây, nếu giết người nhất định sẽ giết rất nhiều người vô tội, cho
nên kế hoạch cuối cùng là xóa bỏ tu hành của tất cả chiến sĩ Niết Bàn, để cho
bọn họ một con đường sống. Còn các học giả nghiên cứu thì sẽ lựa chọn những
người quan trọng để đưa đi. Kiến thức luôn có giá trị.
Antonia nghe xong lời nói của Tần Dương,
cô thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ tâm lý Tần Dương thay đổi và có thói quen khiến
người khác xoay chuyển giữa hy vọng và tuyệt vọng, Tần Dương lúc này không cần
nói dối cô, bởi vì căn cứ đã chiếm được rồi, tác dụng của cô ấy ở đây cũng biến
mất. Việc cướp bóc dưới lòng đất đương nhiên cần có thời gian nhất định, đây là
Bull sắp xếp, Tần Dương cũng lười tham gia, dù sao tất cả chiến lợi phẩm ở đây
đều thuộc về Samuel, không có phần của Tần Dương. Tần Dương tìm được sườn núi
nhẵn nhụi ngồi xuống, vươn vai nhìn về phía xa, lần này tiến sâu vào hang hổ,
nhưng có Samuel ở bên cạnh, cũng bất ngờ nhưng không hề nguy hiểm nào. Giá trị
của Tần Dương vẫn còn được thể hiện, nếu không có Tần Dương, Khải Địch căn bản
không thể mở lòng, bọn họ khó có thể tiến vào căn cứ một cách thuận lợi. Cho dù
có tiến vào căn cứ và khống chế được Harlan, vậy thì Harlan sẽ không dễ dàng mở
miệng nói, có lẽ anh ấy đã tự nổ tung mình trong bất kỳ tình huống nào và thế
là kết thúc trò chơi.
Antonia đến bên cạnh Tần Dương, cẩn thận
ngồi xuống cạnh Tần Dương. Tần Dương liếc nhìn Antonia cười, nói: "Mọi
chuyện xong xuôi, chúng ta sẽ rời khỏi đây, cô có thể về quê ổn định cuộc sống.
Có lẽ ba mẹ và gia đình cô sẽ rất hạnh phúc." Antonia ậm ừ và hỏi một cách
thận trọng: "Anh sẽ khiến tôi quên hết những thứ ở đây ư?"
Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nếu cô không muốn, thì có thể không quên." Samuel và những người
khác đã không muốn giết tất cả những người trong căn cứ này, vì vậy việc
Antonia có bị thôi miên hay không bây giờ cũng không quá quan trọng. Tần Dương
và Samuel đã được hóa trang, là khuôn mặt của Khải Địch và thuộc hạ, vì vậy
những người ở đây cho dù có muốn đoán cũng đoán không ra, có điều Tần Dương
nghĩ danh tính của Samuel có thể không được bảo toàn. Nếu như không có chuyện
đối đầu giữa Samuel và thủ lĩnh Niếp Bàn, vậy thì danh tính cường giả đỉnh
phong của Samuel sẽ không bị vạch trần, có lẽ rất khó tìm ra thân phận của
Samuel, nhưng có bao nhiêu cường giả đỉnh phong trong thế giới này chứ? Chỉ có
một vài kẻ tình nghi, nếu cẩn thận loại bỏ, sẽ có ít ứng viên hơn. Sau đó kiểm
tra thành phố hỗn loạn, tin tức tìm cao thủ của Samuel, chẳng lẽ thủ lĩnh Nhiếp
Bàn lại còn không biết thân phận của Samuel ư? ...
Samuel không quan tâm, Tần Dương cũng
không quan tâm lắm, một khi thân phận của Samuel bị bại lộ thì thân phận của
Tần Dương cũng không bị sao cả, Khải Địch và Harlan cùng những người khác đều
đã chết, không ai biết rằng Tần Dương đã dùng nhãn thuật để hỏi chuyện này.
Antonia thậm chí còn không có tận mắt nhìn thấy, ngay cả cô bị thuật thôi miên
cũng không biết, hai là Tần Dương đã nằm trong danh sách giết người rồi.
Có gì khác biệt chứ? Antonia hai mắt tràn
ngập hạnh phúc, ai muốn giết chết đi ký ức của chính mình? Tuy nhiên, niềm vui
này chỉ lộ ra sau một khoảng thời gian ngắn trên mặt cô, cô suy nghĩ một chút,
cuối cùng quay đầu nhìn Tần Dương: "Không được, mau bỏ nó đi."
Tần Dương sửng sốt một chút: "Tại
sao?" Antonia cắn chặt môi: "Trong bốn năm qua, để tồn tại, tôi đã
làm rất nhiều việc mà tôi cảm thấy ghê tởm. Đây không phải là con người của
tôi. Tôi không muốn những ký ức này lưu lại trong tâm trí mình. Mong rằng trong
tương lai cuộc sống của tôi có thể đơn giản hơn. Mong rằng bốn năm qua, tôi chỉ
ngủ trên giường ở trong nhà mình, chỉ là đã ngủ được bốn năm ..." Tần
Dương nhìn Antonia vẻ mặt buồn bực, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, tùy
cô." Antonia nhìn Tần Dương căng thẳng hỏi: "Anh thật sự có thể làm
như vậy ngủ một đêm dài không nhớ gì sao?" Tần Dương cười nói: "Đương
nhiên, chẳng qua là thời gian ở trong giấc ngủ này hơi lâu, để cho những chuyện
trước đây cô có thể mơ hồ một chút, nhưng tôi nghĩ cũng không cần, trở về nơi
cô đã rất quen thuộc, cô sẽ rất nhanh nhớ lại những chuyện trong gia đình mình,
cô vẫn là bông hoa của thị trấn xinh đẹp đó. "
Antonia nhìn vào mắt Tần Dương: "Tôi
biết đây không phải là bộ mặt thật của anh, dù sao tôi cũng muốn mất trí nhớ,
nhìn mặt anh được không?" Tần Dương cười lắc đầu nói: "Không cần, tôi
chỉ là một kẻ qua đường xuất hiện trong giấc mộng của cô. Dù sao cũng không thể
nhớ lại được, vẫn còn muốn xem?"
Có một điều Tần Dương không nói, mặc dù
Tần Dương đã học được xiềng xích tinh thần và có thể phong tỏa ký ức của mọi
người, nhưng giống như đang nằm mơ vậy. Đôi khi một bức tranh hoặc một mảnh ký
ức có thể rất rõ ràng. Tần Dương vẫn không muốn gây thêm phiền phức cho mình.
Suy cho cùng bọn họ cũng chỉ là người qua đường, như Tần Dương đã nói, người
không quan trọng trong mộng tỉnh lại, kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại, đương
nhiên không cần tìm hiểu kỹ càng. Antonia kêu lên một tiếng và cúi đầu xuống,
vẻ mặt hơi thất vọng. Hai người yên lặng ngồi, bọn họ ngồi một tiếng, Tần Dương
từ trái qua phải quan sát, đột nhiên nhìn thấy trên đường đi, thân hình đột
nhiên đứng lên.
Samuel đã trở lại!