Chương 2292: Kĩ năng thần kì
Lục Thiên Sinh đang nói chuyện với Samuel thì đột nhiên quay đầu nhìn lại phía sau.
“Cậu ta tới rồi.”
Samuel bình tĩnh gật đầu, không nói tiếng nào, nhưng ánh mắt lại có vài phần khác biệt.
Ông ta tinh tế cảm nhận được xung quanh có gì đó đang trôi nhẹ, Samuel khẽ nheo mắt, trong mắt tăng thêm vài phần thú vị.
Lục Thiên Sinh nhìn về phía cửa, thấy Tần Dương dừng lại thì hơi khó hiểu, nhấc ly trà lên.
“Làm cái gì thế?”
Lục Thiên Sinh nâng ly trà đến miệng, trong đầu đột nhiên khẽ chuyển động, gống như có thứ gì nổ tung trong đầu, sau đó hoa cả mắt. Tần Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, khẽ nở một nụ cười quái đản rồi hung hăng đấm vào mắt ông ta.
Lục Thiên Sinh mất cảnh giác, cả người theo bản năng ngửa ra phía sau, tránh được một quyền này. Nhưng một giây sau, ánh mắt ông ta lại hoàn toàn trống rỗng.
Không thấy Tần Dương đâu.
Cũng không thấy nắm đấm...
Lục Thiên Sinh nhanh chóng cố gắng để cả người ổn định không bị ngã xuống, nhưng ly trà trong tay theo quán tính dập dờn một chút rồi đổ hết lên người ông ta.
Samuel ngạc nhiên nhìn Lục Thiên Sinh, không hiểu tại sao Lục Thiên Sinh lại đột nhiên trở nên như vậy.
Lục Thiên Sinh hơi tức giận nhưng cũng cảm thấy vài phần mới lạ. Ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, biết rõ Tần Dương đãng đùa với mình.
“Tiểu tử thối, đi ra đây.”
Tần Dương có thể cảm nhận được phản ứng của Lục Thiên Sinh, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười tinh quái.
“Ha ha ha, giật nảy mình rồi đúng không?”
Tần Dương cười hì hì từ trong thông đạo đi ra, nhìn Lục Thiên Sinh bị nước trà đổ khắp người thì càng không nhịn được cười.
Lục Thiên Sinh không thèm để ý đến nụ cười của Tần Dương, ánh mắt như thiêu như đốt nhìn về phía hắn: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Là cậu giở trò quỷ đúng không? Đây là ảo giác, nhưng mà không phải cậu còn đứng cách tôi mấy chục mét sao?”
Tần Dương mỉm cười, vẻ mặt đắc ý: “Đây là kĩ năng thần kì mà tôi với lĩnh ngộ được. Trước kia tôi phải nhìn vào mắt đối phương mới có thể sử dụng, bây giờ không cần nhìn cũng được rồi...”
Lục Thiên Sinh mở to hai mắt, giật mình nhìn Lục Thiên Sinh: “Không cần nhìn cũng được?”
Không chỉ Lục Thiên Sinh, ngay cả Samuel cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Dù sao hai người họ đều là những người có kiến thức sâu rộng, mặc dù chưa từng tu luyện sức mạnh tinh thần nhưng cũng biết về nó. Nếu muốn dùng sức mạnh tinh thần để công kích đối phương thì phải nhìn vào mắt đối phương, từ đó mới có thể liên kết được với nhau. Nhưng bây giờ Tần Dương không cần nhìn vào mắt cũng đã có thể thực hiện sức mạnh tinh thần?
Tần Dương cũng không giấu diếm Samuel và Lục Thiên Sinh bản lĩnh mới của mình. Nói thế nào thì để có được sự gia tăng về thực lực như thế thì vẫn cần phải cảm ơn Samuel.
Nếu không nhờ Samuel cung cấp một hồ nước chất lỏng màu xanh kì lạ như vậy thì Tần Dương khó có thể đột phá siêu phàm hậu kì để tiến lên thông thần trong thời gian ngắn như vậy. Siêu phàm hậu kì có thể dựa vào thời gian tu hành dần dần đi lên, nhưng thông thần không phải ai nói nhảy là có thể nhảy tới.
Mạc Vũ có thiên phú cao như thế mà muốn vượt qua ngưỡng cửa thông thần cũng phải nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng trong lúc giao đấu với Lục Thiên Sinh mới lĩnh ngộ ra để bước vào cảnh giới thông thần. Vậy mà Tần Dương lại cứ như vậy, không một tiếng động, một bước là qua.
Tuy rằng khí lạnh trong hồ vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thu hoạch được lớn như thế, chứng tỏ những gì phải chịu đựng vô cùng đáng giá.
Sau khi trải qua những chuyện như vậy, Tần Dương cũng tin Samuel và Lục Thiên Sinh không có địch ý với mình, thế nên mới chủ động nói ra chuyện này, bao gồm của chuyện của Ba Tụng.
“Ba Tụng? Ta biết người này, đó là một đại pháp sư vô cùng nổi tiếng ở Thái Lan, đức cao vọng trọng. Sau khi gia nhập Niết Bàn thì trốn dưới lòng đất làm nghiên cứu bí mật. Ông ta nếu đã rơi vào tay Mai Lạc Y thì chắc chắn đã được giao cho Bàn Cổ.”
Tần Dương lắc đầu: “Không, ông ta được Cố Hoan cứu rồi.”
Samuel sửng sốt một chút: “Cố Hoan?”
Tần Dương gật đầu: “Sau khi chúng tôi bắt được ông ta, còn chưa kịp đưa trở về nước thì Cố Hoan đã ra tay cứu người.”
Samuel khó hiểu: “Thực lực của Mai Lạc Y cũng không kém Cố Hoan, cho dù kém thì cũng không đáng là bao, chẳng lẽ bà ấy thả người à?”
Tần Dương hơi lúng túng trả lời: “Lúc đó tôi cũng có mặt, Cố Hoan tập kích tôi, vây Ngụy cứu Triệu bắt Mai tiền bối phải cứu tôi. Sau đó ông ta thừa cơ cứu Ba Tụng đi, còn uy hiếp Mai tiền bối, nói nếu như đuổi theo thì sẽ giết tôi. Mai tiền bối lo lắng cho an toàn của tôi nên chỉ có thể để Cố Hoan đi...”
Samuel giật mình: “Thì ra là thế, ta đã nói rồi, Cố Hoan mặc dù mạnh nhưng nếu Mai Lạc Y dốc hết sức thì ông ta cũng chưa chắc chiếm được ưu thế... Nói thế thì chẳng phải bây giờ ngươi là người có năng lực độc nhất vô nhị trong số những tu hành giả tu luyện sức mạnh tinh thần sao? Cho dù Ba Tụng coi như là người tiên phong trong lĩnh vực này cũng không lợi hại bằng ngươi? Dù sao thì thực lực của ông ta cũng có hạn, cũng không thể mở rộng sức mạnh tinh thần như ngươi.”
Tần Dương cười nói: “Lần tu luyện này sức mạnh tinh thần của tôi đã tăng lên rất nhiều, lần trước so chiêu với Ba Tụng tôi hơi thua kém, nhưng nếu bây giờ giao đấu lần hai thì tôi nghĩ mình sẽ không thua nữa.”
Samuel tán thưởng nhìn Tần Dương: “Được lắm, mặc dù thực lực của nhiều người còn mạnh hơn ngươi, nhưng bây giờ ngươi mới hai mươi lăm tuổi mà đã có sức mạnh tinh thần độc nhất vô nhị, chỉ riêng điểm này đã có thể làm ngươi kiêu ngạo.”
Lục Thiên Sinh ngạc nhiên nhìn Tần Dương: “Tiểu tử này dù mới chỉ đột phá vào cảnh giới thông thần, nhưng sức chiến đấu của cậu ta từ trước đến nay đều cao hơn rất nhiều so với những người thu hành cùng cấp bậc. Trước đó cậu ta mới vào đại thành cảnh mà đã có thể dùng một chiêu hạ gục đối thủ là siêu phàm thực lực. Khi là siêu phàm thực lực, mặc chiến giáp Phi Thiên là cậu ta có thể ngang hàng với Chí tôn. Bây giờ Tần Dương đã tiến vào thông thần rồi, lại nắm giữ được kĩ năng thần kì, vậy thì sức chiến đấu sẽ tăng lên vô cùng khủng khiếp...”
Mắt Lục Thiên Sinh như sáng lên: “Thử tưởng tượng mà xem, Tần Dương, cậu và người khác đang chiến đấu, bỗng nhiên trước mắt đối phương đen kịt, trong đầu xuất hiện ảo giác khiến bị mất tập trung. Chỉ một giây thôi, một giây đối với người bình thường có lẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng đối với một thông thần thực lực thì một giây cũng đã đủ giết đối phương đến mấy lần!”
Tần Dương mỉm cười, vẻ mặt cũng không che giấu được sự hưng phấn.
Tất nhiên hắn đã nghĩ đến những gì Lục Thiên Sinh nói, nhưng bây giờ trong đầu hắn lại có một vấn đề khác.
Hắn có thể can thiệp vào bộ não của người Nossa, tiến hành thiết lập cầu nối tinh thần được không?