Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2288 - Chương 2299: Đừng Có Lộn Xộn Với Tôi

Chương 2299: Đừng có lộn xộn với tôi
 

Tần Dương nghe Grimm nói thế thì trong lòng có mấy phần hi vọng.

“Vậy có nghĩa là hàng vạn năm trước, Nossa thông qua con đường không gian tìm được trái đất, nhưng ngay khi bọn chúng muốn để cả đại quân đến đây xâm lược thì con đường không gian xảy ra vấn đề, đó là lí do thời gian dài như vậy mà bọn chúng không đến đây xâm lược hoàn toàn?”

Rimm gật đầu: “Đúng vậy, không gian có những con đường ổn định, cũng có những con đường không ổn định. Những con đường ổn định cũng có thể bởi vì lí do nào đó mà trở nên không ổn định. Những con đường không ổn định đầy rẫy những nguy hiểm mà không ai có thể dự đoán trước, cũng có thể thu nhỏ lại. Nói tóm lại, có rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng tình huống trước mắt thế này thì xem ra là do sự thay đổi của con đường không gian.”

Tần Dương suy nghĩ một chút: “Vậy chúng ta có thể phá hủy con đường không gian không? Chỉ cần chúng ta phá hủy con đường đó thì bọn chúng sẽ không bao giờ có thể đến đây được nữa?”

Grimm cười nói: “Ta cũng đã từng nghĩ đến điều này, nhưng cưỡng ép phá hủy con đường không gian sẽ gây ra hậu quả vô cùng đáng sợ, không sao dự đoán được. Cho nên, chưa đến lúc bất đắc dĩ thì không được dùng cách này.”

Tần Dương nhún vai: “Nếu chúng ta không có đường sống nữa thì cũng có thể liều một phen, dù sao thì cũng chẳng còn kết quả nào tệ hơn nữa rồi, đúng không?”

Grimm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đúng vậy, nếu như đã không còn đường lui vậy thì đó cũng là một cách khả thi. Đúng như lời ngươi nói, liều một phen xem thế nào, cho dù có thể có nhiều nguy hiểm nhưng chẳng có điều gì tệ hơn cái chết.”

Tần Dương đứng lên nói: “Cứ yên tâm ở lại đây, tôi đã đi hỏi thăm rồi, nhờ có những đóng góp của ông mà không bao lâu nữa chúng ta sẽ phát động tổng tấn công Nossa.”

Ánh mắt Grimm sáng lên: “Đến lúc đó nhất định không được quên ta đâu đấy, mặc dù ta có sức mệnh nhưng ta cũng là một chiến sĩ.”

Tần Dương cười: “Không vấn đề, nhưng lúc đó tôi không làm chủ được. Dù sao ông cũng biết sự xuất hiện của mình sẽ mang đến những biến cố khôn lường.”

Grimm ảo não, nhưng đột nhiên lại hỏi: “Tần Dương, nếu như... Ta nói nếu như... Nếu như sau trận đánh kia có thể thuận lợi cướp được phi thuyền của Nossa thì ta nhất định phải trở về. Một mình ta không thể điều khiển được phi thuyền, ta cần người giúp đỡ... Ngươi sẽ giúp ta chứ?”

Tần Dương ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Tôi?”

Grimm gật đầu: “Đúng vậy, ngươi là bạn của người Lander chúng ta, ta tin tưởng ngươi. Hơn nữa ngươi cũng là chiến sĩ xuất sắc của liên minh Thâm Lam, chúng ta có chung kẻ thù, có thể kề vai chiến đấu.”

Tần Dương lộ ra một nụ cười khổ: “Còn không biết quay về bằng đường nào, tôi đi thì có thể về được không? Người nhà tôi nhất định sẽ không đồng ý.”

Grimm nghiêm túc giải thích: “Tất nhiên có thể trở về, vượt qua ngân hà nghe có vẻ rất lâu, nhưng nếu xuyên qua không gian thì cuộc hành trình cũng không lâu như các ngươi tưởng tượng đâu...”

Tần Dương cười khổ: “Nếu như, tôi nói nếu như, hành tinh Ba Linh đã hoàn toàn rơi vào tay Nossa, vậy chúng ta về chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao? Thậm chí còn chưa kịp đến gần đã bị một luồng ánh sáng hoặc thứ gì đó làm cho vỡ vụn rồi.”

Gương mặt Grimm vô cùng kiên quyết: “Được rồi, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, nhưng dù thế nào đi nữa thì ta cũng sẽ phải trở về, nhất định phải trở về.”

Tần Dương an ủi: “Ông yên tâm, đến lúc đó cho dù tôi không đi cùng ông thì cũng sẽ có những người khác đi cùng ông. Bây giờ chúng tôi cũng muốn biết tình hình bên phía ông như thế nào, không thể để mãi bị động như thế này.”

Grimm gật đầu: “Được, ta mong chờ ngày đó.”

Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng rồi, vừa rồi ông nói hành trình thực ra không quá dài, vậy rốt cuộc là sẽ đi trong khoảng bao lâu?”

Mặc dù Tần Dương đã từ chối lời mời của Grimm nhưng trong lòng vẫn không nhịn được tò mò. Dù sao thì vũ trụ tinh hà vẫn luôn có sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với Tần Dương.

Grimm suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu dùng thời gian của các ngươi để tính thì có lẽ cần mấy tháng, cũng có thể nhanh hơn...”

Tần Dương tò mò hỏi: “Dùng thời gian của chúng tôi tính có nghĩa là gì?”

Grimm nói: “Giải thích thì phức tạp lắm, hơn nữa ta cũng không biết phải giải thích như thế nào. Nhưng có thể chắc chắn một điều đó là thời gian ở trái đất chậm hơn thời gian trên hành tinh Ba Linh. Trước đây người Lander khi đến trái đất đã nghiên cứu rồi, thời gian ở trái đất chỉ bằng một phần ba thời gian ở ba Linh, nói cách khác là một ngày ở trái đất bằng ba ngày ở Ba Linh.”

Tần Dương trợn tròn mắt: “Cách biệt đến mức đấy sao? Đó là lí thuyết thời gian gì?”

Grimm lắc đầu: “Ta đã nói là ta không biết giải thích như thế nào rồi mà. Ta không phải học giả, ta chỉ là một chiến sĩ. Cầm đao chiến đấu trên chiến trường mới là lĩnh vực mà ta am hiểu, mấy cái tính toán, máy tính, công nghệ không phải sở trường của ta.”

Tần Dương đã từng xem những bộ phim khoa học viễn tưởng, thời gian nhanh chậm phụ thuộc vào tốc độ ánh sáng. Thời gian cũng có những thay đổi, không ngừng biến hóa, nhưng hắn không hiểu. Hơn nữa, những lí thuyết này nói thật cũng chỉ dừng lại ở suy đoán mà thôi.

Không thể chắc chắn thời gian sẽ chậm lại, thời gian chỉ là một điều tương đối thôi.

Tần Dương không hiểu rõ được, cũng như Grimm đã nói, hắn cũng không phải học giả mà chỉ là một chiến sĩ.

“Được rồi, những chuyện này tôi cũng không hiểu, vậy thì để cho các nhà khoa học nghiên cứu đi, ông chỉ cần phối hợp với họ là được. Thời gian dài như thế kia ông cũng có thể chịu được, vậy thì bây giờ kiên trì thêm chút nữa, nếu suôn sẻ thì sẽ sớm được về nhà thôi.

Nhắc đến về nhà, ánh mắt Grimm ánh lên tia hi vọng, mong chờ, và cả sợ hãi.

Trở về quê hương sau hàng vạn năm xa cách, hi vọng được đặt chân lên cố hương một lần nữa, mong chờ được gặp lại đồng bào của mình, nhưng ông ta cũng sợ hãi.

Ông ta sợ hãi tất cả mọi mong chờ đều thất bại, sợ hãi quê hương của mình đã trở thành lãnh thổ của Nossa, sợ hãi đồng bào của mình đã bị chém đầu hết, nước mất nhà tan.

Tần Dương rất thấu hiểu cảm giác của Grimm, hắn đứng lên vỗ nhẹ lên chân ông ta: “Được rồi, tôi tới nói chuyện với ông một chút vậy thôi, tôi đi đây.”

Grimm cũng không nói gì thêm, sảng khoái gật đầu: “Nhớ kĩ, khi chiến tranh bắt đầu thì đừng quên ta.”

Tần Dương cười ha ha: “Yên tâm, không thiếu phần ông đâu.”

Tần Dương tạm biệt Grimm rồi rời khỏi căn cứ bí mật, gọi điện báo cho Bạch Phá Quân nội dung cuộc trò chuyện.

Bạch Phá Quân quan tâm hỏi: “Ông ta mời cậu đến hành tinh ba Linh?”

Tần Dương nghe được giọng điệu của Bạch Phá Quân thì cảnh giác hỏi: “Quân đoàn trưởng, tôi không muốn đi hành tinh Ba Linh, ông đừng có lộn xộn với tôi.”

Bạch Phá Quân cười nói: “Không muốn đi thì không đi, cơ hội tốt như vậy, cậu không muốn đi thì còn đầy người muốn đi. Không nói đến chuyện lập công làm anh hùng, chỉ cần nói đến cơ hội nhìn thấy một hành tinh hoàn toàn mới, nhìn thấy những sinh mệnh hoàn toàn mới, chỉ riêng những điều này đã đủ đề cho nhiều người động lòng rồi...”
Bình Luận (0)
Comment