Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2292 - Chương 2303: Bí Thuật Sáng Tạo Thuộc Về Bản Thân

Chương 2303: Bí thuật sáng tạo thuộc về bản thân
 

Một nghìn mét?

Tần Dương âm thầm líu lưỡi, chênh lệch cũng quá lớn!

Ba trăm mét và một nghìn mét, lập phương lên, bội số này gần tương đương 3 và 10 lập phương.

27 so với 1000!

Chênh lệch hơn ba mươi lần!

Sư phụ từng nói khoảng cách nhận thức ba trăm mét gần như đã có thể so với khoảng cách nhận thức của cường giả chí tôn sơ kỳ. Vậy tính toán giản lược, chênh lệch giữa cường giả chí tôn sơ kỳ và cường giả chí tôn hậu kỳ là lớn như thế!

Nếu muốn hiểu chuyện này trừu tượng hơn, vậy thì dưới tiền đề không suy xét đến sự ảnh hưởng của các yếu tố bên ngoài khác, ước chừng phải hơn ba mươi cường giả chí tôn sơ kỳ dùng toàn bộ sức lực, cùng nhau xông lên mới có thể toàn lực đánh ngang với một cường giả chí tôn hậu kỳ!

Hơn ba mươi người……

Trong lòng Tần Dương ngẫm lại, liền có chút hoảng sợ. Phần hoảng sợ này tất nhiên là kinh ngạc cảm thán cường giả chí tôn hậu kỳ lớn mạnh, đồng thời lại cũng có vài phần bừng tỉnh.

Chẳng trách ngày đó Samuel có thể giết chết một cường giả chí tôn đến thành phố của sự hỗn loạn để bắt người bằng một chiêu. Khó trách Samuel có thể nhẹ nhàng đánh bại cường giả Long Tổ cầm trong tay vũ khí bằng một chiêu. Khó trách chí tôn hậu kỳ làm người ta kiêng kị như thế, thậm chí làm các quốc gia đều kiêng kị……

Không thể không kiêng kị, bởi vì bọn họ quá mạnh!

Bọn họ căn bản chính là vũ khí hạt nhân hành tẩu!

Tuy rằng có thể nổ mạnh, hơn nữa có thể nổ liên hoàn không gián đoạn……

Ai chọc nổi?

Cũng chỉ có vũ khí hạt nhân mới có thể kinh sợ và đối kháng với vũ khí hạt nhân, đồng thời, có thể kinh sợ và đối kháng với cường giả hậu kỳ đỉnh phong thường thường cũng chỉ có cường giả hậu kỳ đỉnh phong!

Mạc Vũ nhìn Tần Dương im lặng không nói gì, cười nói: “Biết khoảng cách nhận thức của con, ta càng tin tưởng con, hơn nữa hiện tại con không cần đối diện thì cũng có thể tấn công tinh thần người khác. Ta nghi ngờ cho dù là cường giả chí tôn muốn đối kháng con, đột nhiên con không kịp đề phòng thì họ cũng chưa chắc là đối thủ của con. Chuyện của thế vận hội giao cho con, ta có thể yên tâm ở nhà với sư nương con rồi.”

Mạc Vũ đã mở miệng, Tần Dương tất nhiên nhận chuyện này. Tuy rằng Tần Dương không hứng thú với việc này lắm, nhưng hắn là truyền nhân của Ẩn môn, hắn cũng có trách nhiệm gánh vác ân oán của môn phái.

“Thế vận hội là bao lâu ạ? Thế vận hội chú ý các loại thi đấu cạnh tranh. Người tu hành sẽ làm gì ở Thế vận hội, trừ luận võ, con thật sự không thể nghĩ được cái khác……”

Mạc Vũ cười nói: “Phương thức đơn giản nhất và trực tiếp nhất của người tu hành tất nhiên là đánh nhau. Thế vận hội đã có một chữ “vận”, tất nhiên không thể thiếu thi đấu vật lộn, nhưng trừ trực tiếp thi đấu vật lộn ra, còn có rất nhiều hình thức thi đấu khác để khảo nghiệm phương diện năng lực nào đó của người tu hành, như sức mạnh, tốc độ, nhanh nhẹn, không gây nhàm chán. Đến lúc đó, con đều có thể tham gia.”

Tần Dương tò mò hỏi: “Không cần báo danh trước sao?”

Mạc Vũ cười nói: “Sẽ báo danh trước, nhưng không cần khắt khe giống như thế vận hội Olympic. Chỉ cần báo danh tham dự trước thi đấu không lâu là được. Con chỉ cần có hứng thú, sắp xếp thời gian đến, con có thể tham gia toàn bộ cũng được.”

Tần Dương cười ha ha nói: “Vốn dĩ không có hứng thú, vừa nghe sư phụ nói như vậy, con lại hứng thú hơn chút. Khi nào bắt đầu ạ?”

“Mười ngày sau, còn chút thời gian, con mới vào Thông Thần, nhất định cũng còn chưa lĩnh ngộ bí thuật gì thuộc về bản thân. Thừa dịp này, con có thể suy nghĩ một chút, luyện tập, ta lại đi cùng con.”

Tần Dương cười nói: “Bí thuật này có bí quyết gì sao?”

Mạc Vũ lắc đầu: “Tâm tính của mỗi người không giống nhau, cách nghĩ không giống nhau, phương thức thao tác cũng khác nhau, nên xây dựng ra bí thuật cũng khác nhau. Bí thuật thường mang theo một loại chiêu số đặc sắc cá nhân mãnh liệt, chưa chắc là bí thuật độc nhất vô nhị, nhưng xét cho cùng, phải thật xứng đôi với con, hoặc là, con phải tự sử dụng nó một cách khéo léo. Điều này phải dựa vào con đi lĩnh ngộ, ta không có gì để nhắc nhở con, nhiều nhất chỉ nhắc nhở con vài câu.”

Tần Dương nghiêm nghị: “Sư phụ, mong người nói.”

Vẻ mặt Mạc Vũ cũng nghiêm túc, thấp giọng, nói: “Thứ nhất, thép tốt dùng trên lưỡi đao. Thứ hai, đừng đi làm mấy hiệu ứng hoa mỹ. Hãy theo đuổi hiệu quả tốt nhất. Thứ ba, đừng lãng phí linh khí trời đất mà con đã thu thập được.”

Trong đầu Tần Dương ghi nhớ toàn bộ lời Mạc Vũ nói: “Vâng, sư phụ, con nhớ rồi.”

Sắc mặt Mạc Vũ dãn ra: “Kinh nghiệm chiến đấu của con cũng rất phong phú. Ta chắc con có thể lĩnh ngộ được bí thuật mà con cần, sau đó con lại nghĩ cách thao tác, kết hợp, hoàn thành nó, cuối cùng thuần thục nắm giữ nó!”

“Vâng!”

Sau khi ăn cơm trưa ở nhà Mạc Vũ, Tần Dương luyện công ở rừng cây phía sau với Mạc Vũ. Một trận này đánh đến mức cây cối đứt gãy, cành lá dập nát, bùn đất bắn tung tóe.

Mạc Vũ tiến vào giai đoạn Thông Thần đã được một khoảng thời gian, trình độ thao tác đối với linh khí trời đất của ông ấy tất nhiên Tần Dương không thể bằng được. Tuy số lượng kém hơn Tần Dương, nhưng như ông ấy hình dung, thép tốt dùng trên lưỡi đao, Mạc Vũ thao tác tất cả linh khí trời đất của mình biến thành một cây đao giống như con cá. Cây đao này cũng không lớn, nhưng uy lực lại rất kinh người, luôn có thể dễ dàng xé rách sự tấn công mãnh liệt giống như nước lũ của Tần Dương.

Tần Dương dần trở nên quen thuộc với sức mạnh mà hắn sở hữu trong các trận chiến. Hắn cũng trở nên tỉnh táo hơn để hiểu được ý nghĩa của những lời Mạc Vũ nói với hắn trước đó.

Sau khi lĩnh hội được điều gì đó, Tần Dương bắt đầu bế quan ngắn ngủi.

Tần Dương khoanh chân ngồi trên phiến đá xanh trong rừng, nhắm mắt lại, cẩn thận lĩnh hội linh khí trời đất xung quanh, cố gắng vận dụng chúng chính xác hơn, đồng thời, trong lòng Tần Dương tự hỏi bí thuật bản thân nên cần là dạng gì.

Bí thuật phổ biến nhất tất nhiên là ngưng tụ tất cả linh khí trời đất trong một chiêu, bằng một cú đấm hoặc một nhát chém. Tất cả linh khí trời đất mãnh liệt phóng ra như một cơn lốc xoáy, đánh sâu vào kẻ thù của mình, sau đó áp đảo hệ thống phòng thủ của hắn, sau đó cương khí mãnh liệt hoàn toàn nuốt chửng đối thủ.

Cái này giống với chiêu “Lực Phách Hoa Sơn” trong tiểu thuyết võ hiệp, không có gì hoa mỹ, chỉ là một câu, dùng hết sức chém xuống!

Nếu đối phương không cản được thì đương nhiên thắng, nếu đối phương chặn được thì chỉ có chém thêm vài nhát nữa, chém thêm vài nhát nữa vẫn vô ích, vậy cơ bản nghĩa là người xong đời.

Tần Dương đương nhiên không thích chiêu thức như vậy, một mặt là đơn giản dễ dàng bị né tránh, mặt khác giống như lãng phí sức lực.

Nên muốn một loại bí thuật như thế nào đây?

Khống chế dễ dàng chính xác, uy lực lớn, độ linh hoạt cao……

Tần Dương vừa suy nghĩ, trong đầu vừa nhớ lại một số bí thuật hắn biết, cố gắng tìm ra vài điểm hứng thú với mình.

Bỗng nhiên, ký ức của Tần Dương dừng lại.

Hắn nhớ tới trận chiến giữa sư ông và hòa thượng Nhật Bản trên mặt nước. Hòa thượng điều khiển hàng chục quả cầu ánh sáng hình thành do sự tập trung năng lượng. Những quả cầu ánh sáng này chạy với tốc độ cao, giống như viên đạn, cực kỳ linh hoạt, nhưng uy lực cực mạnh. Con tàu bị bắn trúng thành một cái sàng lúc đó có thể chứng minh quan điểm này. Nếu một người bị những quả bóng nhỏ này đánh trúng, lại không thể chống đỡ được, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị đâm thành cái sàng.

Phương thức điều khiển của bí thuật này không tồi. Chỉ có điều, sức mạnh của quả cầu ánh sáng năng lượng cũng lớn, nhưng liệu có thể điều khiển to hơn, tinh xảo hơn, thuận tiện hơn không?
Bình Luận (0)
Comment