Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2319 - Chương 2330: Phóng Viên Tiến Công

Chương 2330: Phóng viên tiến công
 

Jack Hold ngồi trên bồn hoa, trong tay cầm một chiếc hamburger, cắn từng miếng to. Tay trái anh ta cầm một ly coca, nhìn đám người lui tới phía trước, biểu cảm hơi hoang mang.

Jack là một phóng viên.

Anh ta là phóng viên của một kênh truyền hình địa phương nhỏ. Trước đó vài ngày, bởi vì bị đồng nghiệp hãm hại mà bị mất chức vụ trước kia, bị ném tới làm phóng viên cho một tiết mục không được hoan nghênh. Quan trọng nhất là tiền lương cũng bị giảm một số lượng lớn. Điều này khiến cho người có hai đứa con như anh ta lập tức áp lực lớn hơn rất nhiều.

Hiện giờ, mọi người trên thế giới đều dành sự quan tâm nhiều nhất đến thế vận hội. Tin tức về thế vận hội có thể dễ dàng thu hút sự chú ý hơn. Phỏng vấn hoặc đưa tin độc nhất vô nhị về một số danh nhân có thể khiến tiết mục được hoan nghênh hơn, nhưng điều này không liên quan đến Jack, vì công việc của anh ta không phải là theo dõi và đưa tin về hiện trường của thế vận hội.

Nhiệm vụ của anh ta là phỏng vấn mấy chuyện vặt vãnh trong xóm, cái gì mà tiếng máy lạnh nhà anh kêu to quá nhà tôi không ngủ được, cái gì mà ở đâu ra một con khỉ hoang chạy ra ngoài, chuyện ai bị lừa qua điện thoại.

Chỉ là Jack rất không cam lòng.

Lúc trước, công việc như vậy vốn nên thuộc về anh ta, nhưng hiện giờ anh ta lại không có tư cách tiến vào hiện trường thế vận hội để phỏng vấn.

Mấy ngày nay, người đàn ông thay thế thân vị trí của anh ta không ngừng khoe khoang trước mặt anh ta. Điều này làm cho trong lòng Jack vô cùng phẫn nộ nhưng lại không làm được gì.

Anh ta tin tưởng năng lực của mình, nhưng hiện giờ lại chỉ có thể chịu sự chế nhạo của một tiểu nhân có năng lực không bằng mình.

Nghẹn khuất!

Anh ta đã từng nghĩ từ chức không làm nữa dưới sự giận dữ, nhưng mở ra máy tính ra, mở WORD ra, nhưng lại không đánh ra được thư từ chức.

Hiện tại công việc cũng không phải dễ tìm như vậy. Trong nhà còn có hai đứa nhỏ, vợ chăm sóc hai đứa nhỏ cũng không đi làm, cả nhà chỉ dựa vào công việc này của anh ta để nuôi gia đình sống tạm. Nếu anh ta từ chức thì cả nhà làm sao bây giờ, đi uống gió Tây Bắc sao?

Anh ta không dám từ chức, hơn nữa anh ta cũng không cam lòng.

Jack đi đến bên ngoài thế vận hội, tìm một số cơ hội phỏng vấn. Nếu có thể làm được một số phỏng vấn độc nhất vô nhị có thể hấp dẫn mọi người, thì có lẽ có thể bán cho đài hoặc là cơ quan khác, có thêm một khoản thu nhập.

Phóng viên mà, đáng giá đều là tin tức có giá trị mà bọn họ phỏng vấn, càng dễ dàng khơi dậy sự tò mò của người xem thì tin càng có giá trị.

Điều này không khác gì những phóng viên giải trí ngồi xổm trước nhà của ngôi sao để chụp lén.

Những ngày rảnh rỗi, Jack thường đến đây để lang thang, đồng thời nghiên cứu rất nhiều thông tin về các ngôi sao của thế vận hội, thậm chí anh ta còn mang theo một đống thông tin xung quanh mình để có thể kiểm tra tại bất cứ lúc nào, không quên nó.

Anh ta hy vọng có thể thực hiện một số cuộc phỏng vấn với một số người nổi tiếng, nhưng anh ta thậm chí còn không vào được cửa thì làm sao anh ta có thể có cơ hội đối mặt với các ngôi sao của thế vận hội, chứ đừng nói đến bất kỳ cuộc phỏng vấn có giá trị nào.

Thế vận hội đã sắp kết thúc rồi, Jack thường xuyên đến đây ngồi canh. Tuy rằng cũng gặp được một số quán quân của thế vận hội, nhưng cơ bản cũng chưa có cơ hội phỏng vấn hoặc là bị từ chối phỏng vấn, cho dù chỉ có một hai phỏng vấn đơn giản, cũng không có mánh lới gì hấp dẫn người ta, nói đơn giản là không có giá trị gì.

Jack hơi uể oải, anh ta nhét hamburger trong tay vào miệng. Hamburger có chút nhỏ, cũng không thể khiến anh ta hoàn toàn no, nhưng anh ta lại không nỡ mua cái nữa.

Anh ta mua phần ăn rẻ nhất.

Anh ta phải tiết kiệm tiền, trong nhà còn phải tiêu tiền mà.

Jack mang theo cảm xúc phức tạp, nuốt miếng hamburger cuối cùng. Anh ta hơi chưa đã thèm đứng lên, đi vài bước, nhét giấy gói vào thùng rác bên cạnh.

Anh ta giơ coca lên, đang muốn uống một ngụm to, lại bỗng nhiên dừng lại.

Từ khu nhà ở của các tuyển thủ dự thi đến từ các quốc gia khác nhau trong Thế vận hội, có một thanh niên da vàng, cao lớn bước ra, đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống hơi thấp, nhưng Jack có thể nhìn thấy khuôn mặt của người thanh niên này vì anh ta ở phía dưới bậc thang.

Gương mặt này vô cùng quen thuộc!

Jack chỉ mất một giây để liên tưởng khuôn mặt này với người trong trí nhớ của mình. Không phải chàng trai trẻ này là huyền thoại người Hoa Hạ, Tần Dương, người giành được nhiều huy chương nhất và phá kỷ lục thế giới tại Thế vận hội lần này sao?

Cậu ta muốn đi đâu?

Jack bỗng nhiên nghĩ đến đây có lẽ là một cơ hội với mình, đúng vậy, đây là một cơ hội rất lớn!

Nếu nói ai là người chói sáng và thời sự nhất trong Thế vận hội, thì đó chính là Tần Dương!

Hai mươi lăm tuổi, cường giả Thông Thần, tham gia mười tám hạng thi đấu, đoạt được mười bốn hạng quán quân, phá mười một hạng kỷ lục thế giới, hơn nữa Tần Dương còn không đơn giản là người tu hành, hắn còn là nhà dương cầm, còn là bác sĩ, còn là diễn viên, còn là nhà xí nghiệp……

Nhân vật truyền kỳ như vậy, cho dù không phải người Hoa Hạ, thì cũng vô cùng tò mò với hắn. Nếu có thể làm một cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị với hắn, thì tuyệt đối có thể bán với giá cao!

Jack nhanh chóng vứt bỏ coca trong tay, nhấc chân chuẩn bị đi lên phỏng vấn, nhưng mới bước được một bước, anh ta lại dừng lại.

Nếu cứ đi lên như vậy, Tần Dương có thể sẽ không nhận lời phỏng vấn của mình, dù sao ở Thế vận hội, rất nhiều phóng viên có cơ hội phỏng vấn Tần Dương, nhưng ngoài phỏng vấn tại chỗ sau khi giành chức vô địch ra, thì chưa thấy Tần Dương nhận lời phỏng vấn của bất kỳ ai.

Jack liếc nhìn qua, phát hiện Tần Dương đang đi tới đường lớn. Tần Dương vẫn đang quan sát xung quanh, dường như đang đợi taxi.

Tần Dương muốn ra ngoài sao?

Đầu óc Jack nhanh chóng xoay chuyển, rồi anh ta đưa ra quyết định. Anh ta nhanh chóng chạy trở lại chiếc xe của mình vốn đỗ ở không xa phía trước, lên xe và nhanh chóng khởi động.

Lúc này, Tần Dương đã đứng ở ven đường, đang ở nhìn xung quanh, nhưng trong lúc nhất thời không có chiếc xe nào đến.

Jack khởi động xe đi đến, lái xe chạy vào làn đường như bình thường, sau đó lái về phía Tần Dương, đồng thời mở một bút ghi âm ra, tiện tay đặt ở trong túi mình.

Xe đi tới trước mặt Tần Dương, Jack dừng xe, mở cửa sổ xe ra, giả vờ dùng một loại giọng điệu rất tự nhiên hỏi: “Hey, anh bạn, cần dùng xe sao?”

Tần Dương nhìn thoáng qua Jack chủ động chào hỏi trước mặt, nhanh chóng nhìn lướt qua: “Tôi đợi taxi.”

Jack cười nói: “Anh đi đâu, tôi cũng có thể đưa cậu đi, thu phí rẻ hơn taxi một chút.”

Tần Dương nhìn trái phải, xác định không thấy được xe taxi, thuận miệng hỏi: “Tôi muốn ra khỏi thành, ước chừng hai mươi dặm, anh đi không?”

“Đi, nếu ra khỏi thành hai mươi dặm, thu anh một trăm, thế nào?”

Tần Dương hơi do dự, giơ tay nhìn thời gian, sau đó gật đầu, kéo cửa xe ra.

“Được!”

Tần Dương ngồi trên ghế sau, hơi đè xuống mũ mình: “Ra khỏi thành phía Tây hai mươi dặm, đi thôi.”

Mắt Jack sáng lên, vừa khởi động xe vừa giống như tùy ý, nói: “Không thành vấn đề, nhưng ra khỏi thành phía Tây hai mươi dặm, không có thôn trấn gì, đều là hoang dã…… Anh đến đó làm gì vậy?”

Tần Dương thản nhiên trả lời: “Đi xử lý chút việc, gặp người bạn. Nếu anh thấy không tiện, thì tôi có thể đổi xe.”

Gặp bạn?

Trong lòng Jack càng cảm thấy khởi đầu thuận lợi, vội vàng lắc đầu: “Tiện, có thể kiếm tiền, anh nói đi đâu cũng tiện!”
Bình Luận (0)
Comment