Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2318 - Chương 2329: Hẹn Đấu Đến

Chương 2329: Hẹn đấu đến
 

Tần Dương rất thuận lợi lại giành giải quán quân.

Không có bất kỳ ngoài ý muốn nào.

Tần Dương không ngạc nhiên với kết quả này, các tuyển thủ khác không ngạc nhiên, ngay cả người xem cũng thế.

Ai bảo trước đó Tần Dương biểu hiện xuất sắc như vậy chứ?

Nếu lúc này Tần Dương bị người ta đánh bại, thì đoán là mọi người sẽ thấy kỳ quái. Có phải các người có nội tình đen gì hay không?

Đến đây, tất cả trận đấu của Tần Dương đã kết thúc. Hắn tham gia mười tám trận đấu, tổng cộng giành được mười bốn giải quán quân. Số lượng này đã lập kỷ lục mới của thế giới đoạt giải quán quân. Lúc trước, một người lợi hại nhất cũng chỉ giành được chín giải quán quân, Tần Dương trực tiếp vượt người ta một nửa.

Tần Dương lấy di động ra, khoe khoang đăng một Weibo.

“Mười bốn giải quán quân, hai giải á quân, lập kỷ lục mới hạng mười một thế giới, lập kỷ lục mới tổng số huy chương vàng cá nhân… Mọi người hài lòng chưa?”

Kèm theo bức ảnh chụp một đống huy chương vàng được xếp ngay ngắn cộng với hai huy chương bạc. Tất cả các huy chương đều được xếp thành một từ tiếng Anh rất đơn giản.

“OK!”

Tin Weibo này của Tần Dương vừa được đăng lên, lập tức được vô số người chia sẻ, bình luận và khen ngợi.

“Người khác đi tham gia thi đấu, huy chương đếm theo số. Đại thần Tần Dương của tôi đi tham gia thi đấu, huy chương tính theo đống. Đúng vậy, một đống huy chương! Tôi chỉ có thể nói, chuyện này khiến tôi thích!”

“Đại thần Tần kiếm chuyện chính là đại thần tốt!”

“Nhất thời kiếm chuyện nhất thời sảng khoái, luôn luôn kiếm chuyện luôn luôn sảng khoái! Đại thần, anh đừng làm chúng tôi cô đơn không chịu nổi. Anh phải thường xuyên kiếm chuyện được không?”

“Lý lịch cuộc đời của Tần Dương lại đi vào truyền kỳ rồi. Lúc trước, Tần Dương nổi tiếng hơn ở Hoa Hạ, ở nước ngoài thì nổi tiếng một chút. Đến nay, lửa lớn lan toàn cầu, thanh danh vang vọng khắp năm châu. Anh ấy mới hai mươi lăm tuổi, không thể không phục!”

“Không ai có thể ngăn cản bước chân của đại thần Tần của tôi. Anh ấy bắt đầu khởi bước từ Đại học Trung Hải, từng bước đánh lại đây. Đại học Trung Hải, Trung Hải, Hoa Hạ, Nhật Bản, Hàn Quốc, toàn thế giới… Bước tiếp theo, Tần Dương muốn đi đến đâu. Địa cầu đã không thể ngăn cản bước chân nghịch thiên của Tần Dương. Tôi đoán rất có thể sắp ra ngoài không gian, vả mặt hành tinh bên ngoài rồi!”

“Ha ha, đúng vậy, người trái đất đã không thể ngăn cản bước chân của Tần Dương, có lẽ chỉ có người ngoài hành tinh tới thử xem. Xem có thể cản trở một chút hay không? Chỉ có điều, dựa theo phong cách của đại thần Tần của tôi, cứ là người chặn đường thì sẽ giẫm đạp qua, điên cuồng vả mặt, không cho ai mặt mũi.”

“Có một loại người, làm bạn hắn sẽ rất sảng khoái, làm kẻ địch của hắn sẽ rất thảm. Tần Dương rõ ràng là người như vậy!”

“Khoảng thời gian thế vận hội này, tất cả mọi người đều đang đào sâu tư liệu của Tần Dương. Không thể không nói, Tần Dương có tình có nghĩa có tình yêu. Bạn bè của anh ấy thì không nói. Các người xem, hiện tại bạn cùng phòng của anh ấy đều phát đạt đến nổi tiếng, quan hện của mấy người hòa thuận như anh em. Còn có quỹ chữa bệnh từ thiện mặt trời mới mọc kia chính là Tần Dương bỏ vốn làm, hơn nữa, mỗi năm còn không ràng buộc tập đoàn Thi Nhã chuyển tiền vào. Mỗi trăm trên trăm triệu, trợ giúp hàng nghìn hàng vạn người bệnh cần giúp đỡ, nhưng trước nay Tần Dương đều không nhắc tới chuyện này, thật sự là người tốt điệu thấp!”

“Nghèo thì giữ mình trong sạch, giàu thì cứu giúp khắp thiên hạ. Tần Dương thật sự đang làm như vậy. Lúc trước, anh ấy quyên góp vật phẩm quý giá quốc bảo trị giá gần chục tỷ, lại lặng lẽ bỏ vốn làm từ thiện chữa bệnh, hơn nữa, theo tin nóng của những người đó nói, Tần Dương đã từng dặn dò, công ty cảm ơn những nhân viên không tiết lộ chuyện này, ngay cả tin nóng trên mạng vẫn là có người ngẫu nhiên đào ra tư liệu, sau đó mới chân chính cho ra ánh sáng.”

“Vô địch, là bao nhiêu trống rỗng, vô địch là bao nhiêu cô đơn, hành trình cuộc đời Tần Dương còn có mục tiêu gì, có lẽ thật sự chỉ có biển sao trời rộng mênh mông.”

“Đánh ra biên giới, đánh ra địa cầu, đáng ra phía ngoài vũ trụ! Đại thần Tần của tôi không đâu địch nổi!”

…….

Tần Dương nhìn đủ loại tin nóng trên mạng, còn cả đủ loại bình luận trên Weibo, hắn không nhịn được nở nụ cười.

Hắn không phải cười những người này nịnh hắn khen hắn, mà là cười bọn họ nói người trái đất đã không ngăn cản được hắn, chỉ có người ngoài hành tinh có thể cản được hắn.

Không phải hiện tại hắn đang đánh người ngoài hành tinh sao?

Lời này còn thật sự không sai!

Tần Dương nhìn các loại lời để lại trên mạng, Tần Dương nghĩ hiện tại nhân khí của mình thật sự có thể nói là thế giới đều biết, mình có thể nhận dịp này làm chút gì đó cho Ẩn môn hay không.

Sư phụ đã nói chờ lần này trở về sẽ truyền vị trí tông chủ lại cho mình. Vậy thì từ nay về sau, mình là tông chủ Ẩn môn, phải đảm nhiệm sự kế thừa của Ẩn môn, trách nhiệm làm vẻ vang Ẩn môn.

Có lẽ, mở rộng chiêu mộ người là điều cấp bách nhất.

Người tu hành cũng không phải một sớm một chiều là có thể đạt được thành tựu, Tần Dương ngược lại không trông cậy vào mỗi người có thể giống mình, giống Delia. Càng nhiều người tu hành cần rất nhiều thời gian để tu hành, hơn nữa người tu hành cũng không thể chỉ tu hành sức mạnh, chuyện nào trên thế gian cũng đến xen vào.

Tần Dương không hy vọng người của Ẩn môn chỉ là một đám máy móc chiến đấu có sức mạnh lớn mạnh. Ngoài tu hành ra, ngoài chiến đấu ra thì không biết gì cả. Tần Dương nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy thật ra kế thừa Ẩn môn vẫn rất trâu bò. Mỗi một thời tông chủ, trừ sức mạnh tu hành mà nói, thì đều có một hai môn tuyệt học có thể được xưng là hạng nhất hoặc thậm chí là địa vị tông chủ trên thế giới.

Đồng thuật của sư ông, y thuật của sư phụ…

Cho dù sức mạnh tu hành của bọn họ không cao, nhưng chỉ bằng chiêu thức ấy, cũng có thể nhận được sự tôn kính của người khác.

Mình thì sao?

Mình giống như tập hợp ưu thế của sư ông và sư phụ, hiện tại, đồng thuật cũng có thể gọi là trò giỏi hơn thây, ít nhất sư ông không trực tiếp dựng được cầu nối tinh thần như mình. Còn y thuật thì sao, chắc là còn kém Mạc Vũ, nhưng chắc là cũng không kém mấy.

Tần Dương bỗng nhiên thú vị nhớ tới, giang hồ sẽ lấy cho mình cái tên hiệu gì đây?

Sư ông là tam nhãn thần quân, sư phụ là y võ song tuyệt, thật sự là tên có gọi qua, tên hiệu chưa từng gọi sai…

Tần Dương đang nghĩ đông nghĩ tây, thì điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên.

Là số lạ.

Tần Dương nhận điện thoại: “A lô?”

Giọng nói lạnh lùng của Delia Denver vang lên: “Cuộc thi của cậu xong rồi, không còn chuyện khác chứ?”

Tần Dương hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, mỉm cười nói: “Không có, đang chờ cô đấy. Nói đi, chúng ta kết thúc như thế nào?”

Delia trầm giọng nói: “Ở hướng tây cách chỗ này khoảng hai mươi dặm có một thung lũng, giữa trưa mười hai giờ ngày mai tôi chờ cậu ở đó.”

Tần Dương cười nói: “Thế vận hội có sân thi đấu, sao phải chạy xa như vậy?”

Delia lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu rất hy vọng để cho người khác chứng kiến trận đấu này của chúng ta sao, hay là nói, cậu cảm thấy mình còn chưa đủ nổi bật?”

Lời này của Delia mang theo sự châm chọc, nhưng Tần Dương lại không tức giận, chỉ cười, nói: “Đương nhiên không hy vọng. Tôi là người điệu thấp.”

Bên Delia bỗng nhiên im lặng, dường như bị những lời này của Tần Dương làm cho nghẹn họng, trong lúc nhất thời không biết đánh giá mặt dày của Tần Dương như thế nào.

Vài giây sau, Delia mới nói: “Đây là chuyện giữa Ẩn môn và gia tộc Denver, là trận chiến giữa hai chúng ta, tôi không hy vọng có người thứ ba ở đây.”

Tần Dương hơi kinh ngạc hỏi: “Tiền bối Lucia cũng không đi sao?”

“Bà ấy không đi, chỉ có cậu và tôi!”

Tần Dương không nói linh tinh nữa: “Được, tôi sẽ đến đúng giờ!”
Bình Luận (0)
Comment