Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2327 - Chương 2338: Người Nghèo Thì Thường To Gan

Chương 2338: Người nghèo thì thường to gan
 

Jack đỏ bừng mặt, lao từ trên núi xuống.

Tin tức lớn!

Phải công bố ngay!

Hai đại thiên tài tần Dương và Delia đang giao chiến thì lại gặp phải sát thủ, hai người lập tức hợp sức đánh địch, giết chết ba kẻ đến kia!

Mặc dù Jack chỉ là một người bình thường, không phải người tu hành nhưng điều đó cũng không cản trở hiểu biết của anh ta về những người tu hành.

Sức chiến đấu của Tần Dương vô cùng tuyệt vời, vượt xa những người cùng cảnh giới. Vậy mà ở trước mặt sát thủ kia lại không có sức đánh trả, trực tiếp bị sát thủ dùng một quyền đánh bay.

Điều này chỉ có một cách giải thích, đó là sát thủ truy sát Tần Dương là một chí tôn cường giả!

Ban đầu Jack còn tưởng Tần Dương và Delia sẽ chết nên đã chuẩn bị gọi cảnh sát đến. Nhưng anh ta vừa mới lôi điện thoại ra thì tình huống đã đảo ngược, ba sát thủ lần lượt bị xử lý. Cuối cùng, Tần Dương và Delia liên thủ chém chết người chí tôn cường giả kia!

Thông thần sơ kì chém chết chí tôn cường giả!

Hơn nữa, nhân vật chính còn là người được mọi người vô cùng quan tâm- Tần Dương!

Vừa rồi anh ta đã quay lại toàn bộ quá trình, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!

Video này hấp dẫn hơn nhiều so với bài phỏng vấn quán quân, một khi công bố thì sẽ nổi tiếng toàn cầu, trở thành video chiến đấu nóng nhất thế giới!

Jack hào hứng chụp ảnh hai người rời khỏi hẻm núi, sau đó mới tranh thủ thu dọn đồ đạc rồi xuống núi, dù sao xe của anh ta vẫn còn ở bên dưới.

Anh lúc anh ta chạy như băng xuống núi, định đến chỗ xe của mình thì hai bóng người đột ngột xuất hiện sau lưng anh ta.

Tần Dương nhíu mày nhìn chiếc máy ảnh đang treo trên cổ anh ta, hơi nhíu mày.

Jack vừa mở cửa xe thì nghe được sau lưng có tiếng động. Anh ta quay đầu nhìn thấy Tần Dương và Delia thì lập tức tái mặt, cả người mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã lăn ra đất.

Tần Dương nhìn Jack: “Xem ra anh cũng không chỉ là một người tài xế bán thời gian...”

Jack tái mặt. Anh ta vừa mới nhìn thấy Tần Dương và Delia giết ba người kia, nghĩ đến chuyện bản thân còn quay chụp lại cảnh đó, bắp chân anh ta lập tức, giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp.

“Tần tiên sinh, đừng giết tôi, tôi không phải người xấu...”

Tần Dương hơi nhướn mày: “Anh là ai, nói thật cho tôi biết, có phải những tên sát thủ kia do anh gọi đến không?”

Jack vội vã lắc đầu: “Không phải, tôi là Jack, là một phóng viên, đây là giấy phép hành nghề của tôi. Hôm nay tôi đến dự thế vận hội Olympic, tôi chỉ muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn có giá trị, sau đó tôi nhìn thấy anh...”

Jack sợ Tần Dương nghi ngờ mình nên nói thật hết tất cả mọi chuyện.

“Tôi thực sự là phóng viên, tôi chỉ muốn đến phỏng vấn thôi, những người đó còn hỏi tôi anh đang ở đâu. Bọn họ chắc chắn luôn đi theo chúng ta, tôi không biết bọn họ là ai, tôi có thể gọi điện đến đài truyền hình, họ có thể chứng minh thân phận của tôi...”

Tần Dương nhìn thẻ công tác của Jack thì đã tin lời nói của anh ta, hắn cầm lấy máy ảnh của Jack, xem một chút nội dung bên trong.

“Anh định tung ra một tin tức lớn à?”

Tần Dương tất nhiên sẽ không để Jack đăng video vừa rồi lên. Không phải Tần Dương sợ người khác biết mình giết người, hắn chỉ không muốn người khác biết hắn có thể giết chết chí tôn cường giả.

Người tới lần này là Augustus, nếu để người khác biết hắn có bản lĩnh này thì người tới lần sau có thể chính là thủ lĩnh Niết Bàn. Nếu ông ta đến thật thì cho dù Tần Dương có thực lực mạnh mẽ cỡ nào thì cũng chỉ như con kiến, người ta dùng một ngón tay cũng có thể giết chết.

Mọi chuyện vẫn cứ nên cẩn thận một chút thì hơn.

Tần Dương tháo thẻ nhớ máy ảnh ra, sau đó lại lấy cả thẻ nhớ điện thoại rồi mới trả lại điện thoại và máy ảnh cho Jack.

Jack tội nghiệp nhìn Tần Dương, nhưng lại không dám nói câu nào, bây giờ anh ta còn đang lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.

Tần Dương nhìn sắc mặt trắng bệch của Jack thì mỉm cười: “Chỉ cần những lời anh nói là sự thật thì tôi sẽ không giết anh.”

Vẻ mặt của Jack đầy sự cầu xin: “Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, tôi chỉ muốn quay video rồi bán lấy tiền mà thôi...”

Tần Dương thản nhiên trả lời: “Video này đúng là có thể bán được không ít tiền, nhưng anh cũng to gan thật đấy, không sợ đang quay thì bị người ta phát hiện, sau đó sẽ giết chết anh à? Nếu hôm nay tôi thua thì bọn họ mà biết chắc chắn sẽ giết anh bịt đầu mối.”

Jack bất đắc dĩ nói: “Lúc đó tôi không nghĩ được nhiều như vậy, tôi chỉ nghĩ bán tin tức này sẽ có tiền. Dù sao người nghèo khi kiếm tiền thì rất to gan.”

Tần Dương bỏ hai thẻ nhớ và máy ghi âm của Jack vào túi: “Anh thiếu tiền à?”

Jack thành thật trả lời: “Tôi có hai đứa con, một nhà bốn người chỉ có mình tôi đi làm. Ban đầu công việc cũng không đến nối nhưng sau này bị đồng nghiệp hãm hại, thế nên đãi ngộ của tôi thấp hơn trước rất nhiều, áp lực gia đình rất lớn...”

Sau khi nói xong, Jack tha thiết nhìn Tần Dương: “Tần tiên sinh, tôi biết anh là người tốt, anh có thể trả thẻ nhớ lại cho tôi không? Tôi biết anh bị người ta tập kích, có giết người cũng xem như phòng vệ chính đáng.”

Tần Dương vỗ bả vai Jack: “ Lên xe đi, đưa chúng tôi trở về thành phố. Nếu tôi xác nhận những lời anh nói là thật thì tôi sẽ mua cái video này của anh, không để anh chịu thiệt đâu.”

Hai mắt Jack sáng lên: “Tần tiên sinh, anh nói thật chứ?”

Tần Dương mở cửa xe: “Chí ít thì tỉ lệ tôi giết người diệt khẩu trong thành phố sẽ nhỏ hơn là ở trên núi, chẳng lẽ anh không muốn trở lại thành phố sao?”

Jack nghĩ cũng phải, anh ta không nên chọc giận Tần Dương, biết đâu Tần Dương lại tức giận giết người diệt khẩu.

“Để tôi lái xe.”

Tần Dương ngồi vào trong xe, cầm điện thoại gửi tin nhắn và định vị cho Bạch Phá Quân.

Trưởng lão của Niết bàn chết ở chỗ này, Bạch Phá Quân tất nhiên sẽ liên hệ người đến xử lý mọi chuyện, chuyện còn lại không cần Tần Dương xen vào. Hơn nữa, chuyện này sẽ tiến hành một cách vô cùng bí mật, không để người ngoài biết.

Nếu những người khác của Niết Bàn không bí mật liên lạc hoặc là đến tiếp ứng thì chắc chắn sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết về cái chết của Augustus.

Dựa theo thân phận trưởng lão của Augustus, ông ta đi đâu cũng không cần phải báo cáo với ai. Thế thì chuyện ông ta đã chết cũng không ai biết, hoặc là rất lâu sau mới biết, điều đó sẽ giúp Tần Dương có thêm chút thời gian.

Gửi tin nhắn xong, Tần Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Delia: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Delia lắc đầu: “Không đến bệnh viện.”

Tần Dương nhướn mày: “Vậy được rồi, tôi đưa cô về chỗ ở của cô trước, sau đó giúp cô xem vết thương được không? Cô cũng biết đấy, tôi cũng là một bác sĩ, hơn nữa y thuật cũng không tệ...”

Delia nhìn Tần Dương, Tần Dương cũng bình tĩnh nhìn lại cô, hai người đối mặt trong giây lát, Delia hơi cụp mắt xuống.

“Được, vừa vặn tôi cũng có mấy chuyện muốn hỏi anh.”
Bình Luận (0)
Comment