Chương 2346: Có trời mới biết hắn còn có thể sống được bao lâu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tần Dương mỉm cười: “Hôm nay tiếp đón không chu toàn, mong mọi người thông cảm!”
Văn Vũ Nghiên đã sớm điều chỉnh xong tâm trạng bản thân, vẻ mặt lại khôi phục sự lạnh lùng thường ngày.
“Cũng không tính là khách, việc gì phải khách khí như vậy?”
Tần Dương cười ha ha: “Tôi cũng chỉ tùy tiện nói khách khí một chút, cô nghe thôi là được.”
Văn Vũ Nghiên không nhịn được khẽ nhếch môi cười, ngẩng đầu nhìn Tần Dương, trong lòng có một cảm giác vui vẻ không sao giải thích được.
Cô không nói ra được tại sao lại vui vẻ.
Dù sao chỉ là cảm thấy hạnh phúc, vui sướng ngập tràn trong lòng.
Trang Mộng Điệp khẽ mỉm cười, kéo tay Tiết Uyển Đồng đi sang chỗ khác, để không gian cho Tần Dương và Văn Vũ Nghiên, trước khi đi còn mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Văn Vũ Nghiên một cái.
Tần Dương cười: “Đúng rồi, vừa rồi cô và chị Điệp nói chuyện gì mà trông vui vẻ thế?”
Mặc dù Tần Dương đứng trên sân khấu nhưng vẫn có thể nhìn được tất cả mọi người. Tất nhiên hắn cũng chú ý tới nhóm người Trang Mộng Điệp, cũng nhìn thấy cảnh Văn Vũ Nghiên và Trang Mộng Điệp xì xào bàn tán.
Văn Vũ Nghiêm mím môi, cô định nói là chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm thôi nhưng lại nghĩ đến quan hệ của Trang Mộng Điệp và Tần Dương, sợ Trang Mộng Điệp sẽ nói cho Tần Dương biết nội dung. Văn Vũ Nghiên bỗng nhiên cảm thấy lúng túng và ngượng ngùng.
“Nói về quan hệ của mọi người, anh xử lý tốt thật, cả một vườn hoa vờn quanh nhưng lại hòa thuận thân thiết như người một nhà...”
Tần Dương không nghĩ tới Văn Vũ Nghiên đột nhiên nói như thế, lập tức có mấy phần lúng túng: “Sao mọi người lại nói chuyện này?”
Văn Vũ Nghiên nhìn vẻ mặt lúng túng của Tần Dương thì càng muốn trêu chọc: “Phụ nữ gặp nhau chỉ có thể nói mấy chuyện này, nếu không thì nói gì được? Trò chuyện phát triển sự nghiệp sao?”
Tần Dương cười khan: “Cũng không phải là không được, dù sao mọi người cũng đều là nữ cường, có thể so sánh xem ai giỏi hơn. Nói mấy chuyện công việc cũng không thiếu chủ đề chung.”
Văn Vũ Nghiên nhìn những vị khách xung quanh, cười nói: “Hôm nay anh bận rộn lắm, không nên lãng phí thời gian ở chỗ này nữa, mau đi chào hỏi những người khác đi, chờ hôm nào anh có thời gian thì chúng ta tiếp tục nói chuyện.”
Tần Dương cũng không khách sáo, gật đầu: “Được, chờ mọi chuyện xong xuôi sẽ mời cô ăn cơm.”
Văn Vũ Nghiên gật đầu: “Được!”
...
Tần Dương nhanh chóng đi tiếp đãi khách khữa, tin tức hắn trở thành tông chủ của Ẩn Môn đã náo động trên mạng.
Hào quang của Tần Dương ở thế vận hội Olympic đã thu hút sự chú ý của toàn thế giới, cho nên khi tin tức hắn trở thành tông chủ đời thứ bảy mươi hai của Ẩn Môn thì không chỉ những người trong nước mà cả nước ngoài cũng chú ý.
Không ai cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, cũng không ai cho rằng Tần Dương không đủ tư cách.
Mặc dù bây giờ Tần Dương vẫn chưa phải chí tôn cường giả nhưng thực lực đã vượt qua nhóm người của cảnh giới thông thần, đáng sợ hơn là hắn mới chỉ 25 tuổi.
Rất nhiều người đoán già đoán non xem Tần Dương bao nhiêu tuổi có thể bước chân vào cảnh giới chí tôn, nếu hắn đạt đến cảnh giới chí tôn thì có khi nào lại chiến thắng tất cả các chí tôn cường giả không?
Nếu thực sự như thế thì sẽ vô cùng náo nhiệt.
Philippines.
Văn Ngạn Hậu ngồi trên ghế sa lon xem phát sóng trực tiếp lễ kế vị tông chủ, biểu cảm trên mặt khá phức tạp.
Tiểu tử này vậy mà lại thực sự tiếp nhận vị trí tông chủ Ẩn Môn, hơn nữa còn muốn mở rộng quy mô, chiêu mộ đệ tử...
Có dã tâm!
Máy quay luôn dõi theo Tần Dương, dù sao ở hiện trường cũng có rất nhiều phòng viên, hơn nữa hôm nay không chỉ có tin tức Tần Dương trở thành tông chủ mà còn cả chuyện mở rộng Ẩn Môn. Vì thế, mọi người dứt khoát làm lớn một chút, càng nhiều người biết thì càng dễ thu hút nhân tài.
Các môn phái cũng không thiếu nhân tài, một môn phái có rất nhiều để tử, nhưng những nhân tài có thể khơi dậy sức sống, chống lưng cho môn phái thì khá ít. Cũng giống như trong xã hội bình thường, trong xã hội có rất nhiều công nhân lao động, nhưng những người có tay nghề, đứng đầu dây chuyền sản xuất rất ít.
Văn Ngạn Hậu nhìn Tần Dương đứng nói chuyện với con gái mình, nhìn ánh mắt con gái lộ ra vẻ yêu thích thì không khỏi nhíu mày.
Ông ta thừa nhận Tần Dương rất ưu tú, cũng thừa nhận Tần Dương giúp đỡ rất nhiều cho Văn Vũ Nghiên, thậm chí còn là ân nhân cứu mạng. Nếu Tần Dương độc thân, thấy hắn và Văn Vũ Nghiên ở chung một chỗ thì ông ta sẽ rất vui vẻ, nhưng Tần Dương đã có bạn gái rồi, hơn nữa hình như tiểu tử này còn mập mờ với mấy cô gái nữa...
Là một người đàn ông, Văn Ngạn Hậu cảm thấy chuyện này cũng không có gì, đàn ông xuất sắc từ xưa đến nay đều được người người tán thưởng, xung quanh cũng không thiếu phụ nữ xinh đẹp. Nhưng là một người cha, ông ta thực sự không thể chấp nhận nổi chuyện con gái mình đi theo một người đàn ông một cách không danh không phận.
Tiểu tử này!
Trong lúc Văn Ngạn Hậu đang tức giận thì điện thoại của ông ta bỗng vang lên.
Nhấc điện thoại, nghe vài câu, sau khi cúp máy, ánh mắt Văn Ngạn Hậu bỗng trở nên bất định.
Một trong mười ba trưởng lão của Niết Bàn- Augustus, đã chết!
Chết ở một sơn cốc cách nơi diễn ra thế vận hội Olympic khoảng hai mươi dặm. Trước đó, máy giám sát còn phát hiện ra Tần Dương và một thí sinh khác là Delia từ bên ngoài trở về, Delia còn bị gãy tay!
Các loại dấu hiệu cho thấy khi Tần Dương và Delia đang ở chung với nhau thì bị Augustus và hai tên thuộc hạ là thông thần thực lực tấn công. Nhưng đến cuối cùng người chết lại là Augustus và hai tên thuộc hạ.
Văn Ngạn Hậu biết rõ Niết Bàn muốn giết Tần Dương, trước kia cũng có nghe ngóng tin tức nhưng lại không có động tĩnh gì, bây giờ mới dần dần lấy lại tinh thần.
Tần Dương giết chết Augustus?
Không thể nào?
Chẳng lẽ có một vị chí tôn cường giả nào đó ẩn nấp bên cạnh Tần Dương?
Văn Ngạn Hậu không tin chỉ Tần Dương và Delia có thể giết chết Augustus và hai tên thuộc hạ, cho nên cách giải thích duy nhất là bên cạnh Tần Dương còn một người nữa âm thần ẩn nấp, ít nhất cũng là cấp chí tôn.
Là người của Bàn Cổ sao?
Tần Dương có tên trong danh sách nhất định phải chết của Niết Bàn. Nơi tổ chức thế vận hội Olympic đông người, tất nhiên Niết Bàn không thể làm gì được, thế nên bọn chúng mới phái người tìm cơ hội ám sát Tần Dương. Người của Bàn Cổ âm thầm đợi trong bóng tối, coi Tần Dương là mồi câu để câu những con cá lớn, thực tế cũng đã chứng minh điều đó.
Trưởng lão Niết Bàn cộng thêm hai thuộc hạ thông thần thực lực đã bị giết chết, mà con mồi Tần Dương vẫn bình an vô sự.
Văn Ngạn Hậu nhíu mày nhìn Tần Dương đang mỉm cười trong video, nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Văn Ngạn Hậu không có cảm giác gì đối với cái chết của Augustus, ông ta gia nhập Niết bàn chỉ vì lợi ích chứ cũng chẳng có lòng trung thành gì.
Văn Ngạn Hậu nghĩ bây giờ đã có một trưởng lão của Niết Bàn chết trong tay Tần Dương, vậy thì bằng mọi giá Tần Dương nhất định phải chết, nếu không thì Niết Bàn làm gì còn mặt mũi nào nữa?
Niết Bàn không biết xấu hổ à?
Mặc dù Tần Dương đã thắng một ván, nhưng sợ là tiếp theo đây hắn sẽ phải đối mặt với càng nhiều kẻ địch mạnh mẽ hơn. Tên tiểu tử này vẫn chưa nhìn ra được tình hình hiện đại, để xem hắn có thể sống được bao lâu nữa...