Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2344 - Chương 2355: Bọn Họ Là Chính Khách, Không Phải Chiến Sĩ

Chương 2355: Bọn họ là chính khách, không phải chiến sĩ
 

" Không đánh lại được, không đánh lại được, không đánh nữa!"

Trên sân huấn luyện, các thành viên của tiểu đội Kỳ Tích khoanh hai tay, nhìn La Kinh Phong bị Tần Dương đánh chạy giữa sân, cả đám đều cười vui sướng khi thấy người gặp họa.

Tần Dương dừng bước, nhét đao vào vỏ.

La Kinh Phong dừng lại, ánh mắt nhìn Tần Dương có vài phần phức tạp, nhưng khâm phục cũng nhiều hơn.

"Bây giờ sức chiến đấu của đội trưởng quá mạnh rồi, nếu chiến đấu với cường giả chí tôn sơ kỳ không mặc chiến giáp, tôi dám cá 100 tệ, người thắng chắc chắn là đội trưởng!"

Mạnh Linh cười tiếp lời: "Tôi quan sát nãy giờ, thấy anh mặc chiến giáp cũng không khác chí tôn sơ kỳ là mấy, nhưng vừa rồi, lúc đội trưởng và anh thi đấu, cậu ấy rõ ràng là không dùng toàn lực, chỉ toàn là đánh không, hơn nữa cậu ấy vẫn chiến đấu ở cấp thấp, nếu chiến ở cấp cao, tôi đoán anh không đỡ nổi ba đao đâu!"

La Kinh Phong nhìn Mạnh Linh: "Hay là anh thử đi?"

Mạnh Linh ra sức lắc đầu: "Anh cũng không phải là đối thủ của đội trưởng, tôi e là mình một đao cũng không chịu nổi, ai bảo đội trưởng là yêu quái cơ chứ?"

La Kinh Phong cảm thán: "Thực lực của đội trưởng tiến bộ quá nhanh, nhưng đây thật sự là chuyện tốt đối với tiểu đội Kỳ Tích của chúng ta, đáng tiếc, lần này không có một trận chiến nào cả, đúng là phí công. . . . . ."

Trần Hầu cười hì hì, tiếp lời: "Phí công nhưng cũng đánh đuổi được đám người Nossa, vậy mà không tốt à? Tôi lại hy vọng mỗi lần đều phí công, sau đó giết sạch đám người Nossa, vậy chẳng phải là thú vị hay sao?"

Tây Môn Du cười ha ha, nói: "Vậy cũng đúng, chiến đấu lúc nào chả có người chết, có thể dùng vũ khí hiện đại để đối phó thì chắc chắn rất tốt, tôi còn muốn ở nhà vắt chân uống trà cơ."

Mấy người đang tán gẫu, Dương Tiểu Bắc đi đến: "Đội trưởng, có người tìm cậu."

Tần Dương nghiêng đầu, thuận miệng hỏi: "Ai vậy?"

Sắc mặt Dương Tiểu Bắc hơi kì lạ: "Là Triệu Khôn lúc trước từ chối lời mời của cậu. . . . . ."

Tần Dương nhíu mày: "Anh ta tìm tôi làm gì?"

Dương Tiểu Bắc hơi trầm giọng, nói: "Anh ta muốn gia nhập tiểu đội Kỳ Tích."

"Gia nhập tiểu đội Kỳ Tích?"

Tần Dương hơi bất ngờ: "Lần đầu tiên tôi mời anh ta gia nhập tiểu đội, anh ta đã từ chối mà. . . . . ."

Dương Tiểu Bắc nhún vai, khẽ cười nói: "Lúc trước thành lập đội, đội trưởng không lợi hại như bây giờ, bây giờ cậu đã càn quét cả thông thần cảnh, vẫn chưa mặc chiến giáp Kỳ Tích, đương nhiên danh tiếng cao lên rất nhiều."

"Mặc dù trận chiến lần này chưa thực sự giao đấu, nhưng tiểu đội Kỳ Tích của chúng ta nắm quyền tự chủ chiến đấu, chứng tỏ tiểu đội Kỳ Tích rất được coi trọng, nếu có thể gia nhập tiểu đội Kỳ Tích, tất nhiên cũng có thể tham gia nhiều trận chiến quan trọng hơn, có nhiều cơ hội lập công hơn. Đội trưởng, cậu không màng danh lợi, không hề coi trọng mấy thứ như công trạng gì đó, nhưng điều đó không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như vậy."

Mạnh Linh nhếch miệng cười, nói: "Nói cách khác, lúc trước, khi đội trưởng thành lập tiểu đội, Triệu Khôn chê thực lực của đội trưởng không đủ mạnh, không muốn thua kém người khác, bây giờ thấy tiểu đội chúng ta nổi lên, được coi trọng hơn, cho nên muốn đến ăn miếng bánh béo bở!"

Dương Tiểu Bắc cười: "Vừa rồi tôi có hỏi một chút, có lẽ ý anh ta là vậy."

Tần Dương lắc đầu, nói: "Tôi không gặp đâu, Dương Tiểu Bắc, anh đi nói thẳng với anh ta, nếu anh ta đã từ chối lời mời lúc trước của tôi thì bây giở cổng của tiểu đội Kỳ Tích sẽ không mở cho anh ta nữa, cổng của tiểu đội Kỳ Tích không phải ai muốn vào cũng có thể vào."

Dương Tiểu Bắc hơi sửng sốt, không ngờ Tần Dương ngay cả gặp cũng không gặp, do dự, nói: "Thực lực của anh ta không tệ, thông thần sơ kì. . . . . ."

Tần Dương quay đầu nhìn Dương Tiểu Bắc: "Thực lực đương nhiên quan trọng, nhưng thực lực không phải tiêu chuẩn duy nhất để chọn thành viên của tiểu đội Kỳ Tích, trái với thực lực, tôi càng coi trọng những thứ khác hơn . . . . . Anh đi đi!"

Dương Tiểu Bắc đại khái hiểu ý Tần Dương, anh ta không nói gì, quay đầu mà đi.

Tây Môn Du xoa cằm: "Không phải hai nhiệm vụ gần đây của chúng ta đều là hành động bí mật sao? Chúng ta cũng đâu có động tĩnh gì lớn, sao đột nhiên sức hút lại lớn vậy nhỉ?"

La Kinh Phong giương cằm với Tần Dương: "Còn không phải do đội trưởng sao? Đội trưởng còn trẻ mà đã có thực lực như thế, đi theo một đội trưởng như vậy, lo gì không được coi trọng?"

"Vừa rồi Dương Tiểu Bắc cũng nói, chúng ta có quyền tự chủ trên chiến trường, nhìn qua thì đơn giản, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì không đơn giản chút nào, nhiều tiểu đội trên chiến trường như vậy, tại sao chỉ có chúng ta là tự do?"

Trần Hầu cười hì hì, nói: "Chứng tỏ mức độ được coi trọng của tiểu đội chúng ta, cấp trên hoàn toàn tin tưởng thực lực của chúng ta, tin chúng ta tự do chiến đấu có thể giành được thành tích tốt. . . . . ."

La Kinh Phong mỉm cười, nói: "Đúng vậy, mọi người cũng không phải đồ ngốc, đều có thể suy đoán rất nhiều chuyện từ mấy chi tiết nhỏ này, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là biểu hiện của đội trường ở thế vận hội quá tuyệt."

Trần Hầu bật cười: "May là tôi được đội trưởng đưa vào, bước vào siêu phàm, xem như là đi cửa sau. . . . . ."

Mọi người đều biết Trần Hầu và Tần Dương là bạn bè, thực lực của Trần Hầu cũng là siêu phàm, phù hợp với yêu cầu, cho nên mọi người cũng không có ý kiến gì, cũng không ai nghĩ nhiều về trò đùa này.

Tây Môn Du cười nói: "Quả thật tiểu đội chúng ta cũng ít người, nếu có cao thủ thích hợp, quả thật nên bổ sung."

Tần Dương gật đầu: "Chúng ta cố gắng chiến đấu trên chiến trường lấy uy phong cho tiểu đội Kỳ Tích, có danh tiếng và thành tích, đến lúc đó chúng ta càng dễ chọn người?"

La Kinh Phong quay đầu nhìn Tần Dương: "Chúng ta cứ chờ như vậy sao?"

Tần Dương cũng bất đắc dĩ: "Các quốc gia vẫn đang tranh cãi. . . . . ."

La Kinh Phong nhíu mày: "Đến lúc nào rồi mà còn cãi cọ, cứ nhất định phải lửa cháy đến nơi mới buông thành kiến sao? Vứt bỏ tính toán trong lòng mỗi bên, chân thành hợp tác không được sao?"

Tần Dương giang tay: "Bây giờ chúng đang trốn ở Bắc cực, quả thật là rất khó tấn công, vẫn chưa tìm được cách kiềm chế tốc độ của bọn chúng, tùy tiện điều động quân qua đó, chúng bỏ chạy thì phí công lắm, mà trong thời gian ngắn, các quốc gia cũng rất khó để đạt được thoả thuận, giữa các nước, phương đông và phương Tây, bọn họ đều lo lắng một vấn đề, nếu tiêu diệt người Nossa, vậy thì trang thiết bị trong tay mọi người bây giờ sẽ thay đổi thế giới sau này ra sao. . . . . ."

Trần Hầu cười khổ: "Đây là chưa thành công nhưng đã nghĩ đến chuyện hái đào sao?

Tây Môn Du hừ một tiếng: "Những người này đúng là làm liều, có phải là họ đã nghĩ quá sớm rồi không? Người Nossa chỉ tạm thời rút lui, chưa mất một sợi lông nào, bây giờ đã nghĩ đến chuyện sau khi thắng, trí tưởng tượng của bọn họ cũng thật phong phú!"

Vẻ mặt Tần Dương cũng bất đắc dĩ: "Nắm giữ quyền lực thường là chính khách, chứ không phải chiến sĩ!"
Bình Luận (0)
Comment