Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2343 - Chương 2354: Phi Thuyền Hiệu Khai Thác

Chương 2354: Phi thuyền hiệu khai thác
 

“Đã dọn trống rồi, đồ quan trọng, nguồn năng lượng, vũ khí, hệ thống thao tác đều không còn nữa.”

“Đúng vậy, còn lại đều là thứ không cần dọn, không có nhiều giá trị lắm. Toàn bộ phi thuyền cơ bản chỉ là một cái vỏ rỗng.”

“Phi thuyền kia thật sự rất lớn, dáng vẻ rất kiên cố, có lẽ là người Nossa vốn dĩ cảm thấy chỉ là cái vỏ rỗng, cũng không dễ hủy hoại, nên mới không phản ứng, trực tiếp bay đi.”

Trần Hầu và hai người kia cũng không làm chậm trễ thời gian quá lâu, nhanh chóng nhìn một vòng, sau đó lại trở về.

Chẳng qua là bị nghiện mắt, không có nhiều thứ thực sự có thể nhìn, giống như Dương Tiểu Bắc đã nói, mọi người đều là người chiến đấu, không phải nhân viên nghiên cứu, chỉ cần xem cho vui là được.

Tần Dương nghiêng đầu nhìn Dương Tiểu Bắc, mỉm cười nói: “Dương Tiểu Bắc, suy đoán vừa rồi của anh đúng rồi.”

Dương Tiểu Bắc hơi mỉm cười, trong mắt cũng không có đắc ý: “Việc này cũng không khó đoán. Xét cho cùng, lúc trước bọn họ phái người phá hủy phi thuyền, đại khái có thể thấy được phong cách của bọn họ.”

Tần Dương cười gật đầu, ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Xem ra trận chiến ở đây đã kết thúc.”

Tây Môn Du rất bất mãn kêu lên: “Mẹ nó, chạy cái búa. Còn chưa nhìn thấy bóng dáng tên quỷ nào. Lá gan của những người Nossa này cũng nhỏ quá rồi. Ai nói chỗ này còn có Nossa Hồng Tiêu, ai nói phải đánh một trận.”

La Kinh Phong cười nói: “Dù Nossa Hồng Tiêu có mạnh đi nữa thì cũng không đỡ được sự tấn công của nhiều tên lửa và bom như vậy. Hơn nữa, nếu bọn họ thật sự không chạy, ánh sáng màu xanh lam tan biến, nói không chừng phi thuyền cũng sẽ bị nổ nát. Đến lúc đó, muốn chạy cũng không chạy được.”

Trần Hầu cười hì hì, nói: “Người ta gọi đó là để cho rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt.”

Tần Dương cười: “Các anh đoán xem bọn chúng chạy tới đâu?”

La Kinh Phong nghĩ một lúc, nói: “Lần này chúng ta tấn công, bọn họ chắc hiểu hiệu quả vùng cấm trước kia bọn họ luôn dựa vào đã không còn tác dụng nữa. Khi đối mặt với hỏa lực của chúng ta, thì bọn họ không hề có ưu thế. Xét cho cùng, số lượng người của bọn họ quá ít, vậy thì bọn họ nhất định sẽ kéo đến nơi chúng ta không dễ đến hoặc là nơi có thể suy yếu sức chiến đấu của chúng ta. Tôi nghĩ là Bắc Cực, hoặc là Nam Cực, hoặc là trong chỗ sâu biển rộng…”

Tần Dương bất đắc dĩ cười: “Bọn họ chạy trốn rất nhanh. Chúng ta muốn đổi chiến trường lại không dễ như bọn họ. Không biết chiếng trường khác như thế nào rồi?”

Tần Dương đứng lên, ném hòn đá nhỏ trong tay xuống: “Đi thôi, về doanh trại. Tôi đi tìm hiểu tình báo.”

……..

“Bọn họ đến Bắc Cực, còn tập hợp toàn bộ sao?”

Tần Dương kinh ngạc nhìn Bạch Phá Quân: “Nói cách khác, hiện tại toàn bộ người Nossa trên trái đất đều tập trung với nhau?”

“Đúng vậy.”

Tần Dương chớp chớp mắt: “Dù sao thì Bắc Cực cũng không có người sinh sống, hay là cho bọn họ một phát súng lớn, trực tiếp xử lý toàn bộ, xong hết mọi chuyện?”

Bạch Phá Quân trực tiếp hỏi: “Cậu nói đạn hạt nhân sao?”

Tần Dương sảng khoái gật đầu: “Đúng vậy, bắn mấy phát tên lửa, mang theo đầu đạn hạt nhân qua. Phi thuyền của bọn họ có lợi hại, thì chắc cũng không ngăn được uy lực nổ mạnh của đạn hạt nhân chứ?”

Bạch Phá Quân lắc đầu: “Đây quả thật là một cách, nhưng hiện tại còn chưa suy xét sử dụng.”

Tần Dương nhíu mày: “Vì sao?”

Bạch Phá Quân giải thích: “Tuy rằng Bắc Cực cũng không có dân cư, nhưng bọn họ cũng không phải tụ tập toàn bộ, mà là phân tán ra. Nếu dùng đạn hạt nhân công kích bọn họ, vậy phạm vi nổ là một phạm vi rất lớn.”

“Uy lực thấp có lẽ không thể phá vỡ lá chắn màu xanh lam của bọn họ. Nếu là uy lực cao, thì toàn bộ khu vực Bắc Cực sẽ bị đạn hạt nhân lật đổ hoàn toàn. Sau đó sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng không thể lường trước được.”

“Huống chi, hiện tại chúng ta đã nắm được vị trí của bọn họ, có thể phá hỏng hiệu quả vùng cấm, chúng ta đã có được tư cách chiến đấu với bọn họ. Dưới tiền đề như vậy, sẽ không dễ dàng sử dụng đạn hạt nhân. Xét cho cùng, đạn hạt nhân không phải bom, không phải chỉ nổ mạnh đơn giản như vậy. Nó có thể mang đến di chứng, là di chứng siêu cấp lớn.

Tần Dương không phải thống soái, hắn cũng chỉ là nghe được những người Nossa đó tụ tập một chỗ, theo bản năng muốn dùng vũ khí uy lực lớn nhất cho bọn họ một phát. Nếu có thể giải quyết toàn bộ, thì tất nhiên càng vạn sự đại cát, còn việc xảy ra nhiều vấn đề khác, thì không trong phạm vi suy nghĩ của hắn.

“Được, vậy hiện tại chúng ta làm thế nào?”

Bạch Phá Quân hơi bất đắc dĩ: “Phi thuyền của đối phương bay quá nhanh. Nếu không thể khắc chế ưu thế này của bọn chúng, thì chúng ta không thể khóa được bọn họ. Cho dù đại quân của chúng ta tiếp cận toàn bộ Bắc Cực, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh, nhanh chóng đổi chỗ mới, chúng ta cũng hết cách với bọn họ.”

“Cũng may lần này chúng ta thu hoạch được phi thuyền của bọn họ. Nơi giao chiến khác cũng có thu hoạch. Chúng ta sẽ tập hợp tất cả lực lượng nghiên cứu để nghiên cứu phát minh, tranh thủ tim được biện pháp khắc chế trong thời gian ngắn nhất.”

Bạch Phá Quân hơi tạm dừng, thở dài nói: “Nếu chỉ là trận chiến của một quốc gia, thì vẫn đơn giản hơn, nhưng chuyện này liên lụy đến mấy chục quốc gia, trong đó liên quan đến quá nhiều vấn đề, ví dụ như những gì lần này chúng ta lấy ra, rất nhiều quốc gia đang làm ầm ĩ……”

Tần Dương tò mò hỏi: “Làm ầm ĩ cái gì?”

“Còn có thể là gì, nơi phát minh ra kỹ thuật, chia sẻ kỹ thuật. Có lẽ hiện tại còn chưa tới mức sống chết, nhưng ít nhất con người vẫn duy trì ưu thế, cho nên rất nhiều quốc gia còn vội vàng tính toán nhỏ nhặt……”

Tần Dương nhìn Bạch Phá Quân cảm thán, hắn há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.

Bạch Phá Quân nhìn động tác của Tần Dương, đại khái cũng đoán được Tần Dương muốn nói gì: “Cậu muốn nói Hoa Hạ cũng như vậy sao?”

Tần Dương bĩu môi: “Một quốc gia một nhà, có thể hiểu, sau khi anh em ruột ly tán, thì cũng phát triển riêng. Từng người còn tính rõ ràng, huống chi còn có phải người một nhà vốn mang theo quốc gia cạnh tranh hay không……”

Bạch Phá Quân cười nói: “Cậu có thể nghĩ như vậy đương nhiên tốt nhất.”

Tần Dương quét mắt thấy trung tâm chỉ huy bận rộn: “Hiện tại tiểu đội chúng tôi làm gì đây? Nói đến chiến đấu, kết quả cũng chưa đánh được một lúc?”

“Tạm thời chờ lệnh đi, chờ các quốc gia thương lượng ra phương án bước tiếp theo rồi nói.”

“Được!”

…….

Trong cánh đồng tuyết ở Bắc Cực, phi thuyền chiếm cứ mọi hướng, tạo thành một vòng tròn.

Nhìn bề ngoài phi thuyền có vẻ yên tĩnh, nhưng không khí bên trong khá căng thẳng.

Nọn họ đã bị tấn công và gần như bị tiêu diệt!

Hiệu ứng vùng cấm không còn giá trị, bọn họ đã mất kết giới bảo vệ mình!

Trên màn hình cực lớn, các chỉ huy của mỗi phi thuyền đang tranh luận gay gắt, tranh cãi xem phải làm gì tiếp theo.

Trên phi thuyền trốn thoát khỏi Lop Nor, ngồi ở ghế họp là Nossa Hồng Tiêu, người lúc trước đã chiến đấu chống lại Mai Lạc Y.

Vóc người hắn vạm vỡ, nhìn khá bắt mắt trong vòng tròn ánh sáng trên màn hình. Áo giáp đen chắn ngang mặt, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được khí tức hung ác trên người hắn.

Đúng lúc mọi người đang tranh cãi, Nossa Hồng Tiêu đột ngột đứng dậy và bật loa ngoài.

“Phi thuyền hiệu khai thác đang trên đường tới rồi, không bao lâu nữa sẽ đến. Chờ phi thuyền hiệu thắng lợi đến, thế cục chắc chắn thay đổi!”
Bình Luận (0)
Comment