Chương 2353: Tập trung ở Bắc Cực
“Đích đến giống nhau?”
Bạch Phá Quân bỗng nhiên quay người, ánh mắt sắc bén: “Điều tra tuyến đường.”
“Vâng!”
Trên màn hình vệ tinh theo dõi nhanh chóng xuất hiện nhiều chấm đỏ. Những chấm đỏ đó đều di chuyển trên bản đồ, rõ ràng những chấm đỏ này đại biểu cho phi thuyền đang bay cực nhanh của người Nossa.
Làn sóng tấn công đột ngột đồng thời nhiều nơi trên thế giới với hành động lớn như vậy, Niết Bàn chỗ nào cũng nhúng tay vào chắc chắn có thể nhận được tin tức. Vậy thì những người Nossa này rõ ràng cũng đã nhận được tin.
Đáng tiếc là Hoa Hạ đã bảo mật rất tốt thiết bị quan trọng thay đổi trận chiến này. Mãi đến trước khi bắt đầu cuộc chiến, người bên dưới đều không biết rốt cuộc những chiếc máy bay không người lái này có tác dụng gì, còn cho rằng chỉ là máy bay không người lái mang theo tên lửa loại hình tấn công hoặc cảnh báo thông thường, dùng để tiến hành trinh sát tầm cao. Ai biết sẽ có tác dụng thần kỳ phá hủy hiệu quả vùng cấm chứ?
Cho dù Niết Bàn biết liên minh Thâm Lam tổ chức liên quân để đối phó bọn họ, nhưng bọn họ đã từng ứng phó rất nhiều trận chiến, vì thế bọn họ đã có kinh nghiệm phong phú. Bọn họ đã chuẩn bị điều động đủ lực chiến để bảo vệ tháp tín hiệu, chỉ cần duy trì được hiệu quả vùng cấm, bọn họ sẽ bất khả chiến bại!
Cuộc tập kích bất ngờ vào các căn cứ của người Nossa của liên minh Thâm Lam khiến bọn họ trở tay không kịp. Tháp tín hiệu bị tên lửa phá hủy trong nháy mắt, khiến bọn họ mất đi lá chắn. Máy bay không người lái dày đặc trên trời cao khiến bọn họ hoàn toàn bại lộ. Tên lửa, máy bay ném bom, máy bay chiến đấu giống như mưa rào theo sát tấn công trực tiếp khiến bọn họ choáng váng.
Đi ra nghênh chiến dưới sự tấn công dày đặc của tên lửa uy lực như vậy?
Đó rõ ràng là chịu chết, cũng vì thế, toàn bộ phi thuyền căn cứ của người Nossa đều chọn chạy trốn ngay lập tức, đồng thời, bọn họ cũng hiểu con người đã thành thạo cách phá vỡ vùng cấm. Bọn họ trốn ở đâu thì đều sẽ gặp phải sự tấn công của tên lửa. Đơn độc bị đánh bại, còn không bằng tập hợp lại một chỗ.
Bạch Phá Quân nhìn chấm di chuyển trong màn hình, sắc mặt ngưng trọng: “Đích đến của bọn họ là ở đâu?”
“Bọn họ đều di chuyển về phía Bắc, chắc là Bắc Cực!”
Bạch Phá Quân lập tức nhíu mày: “Bọn họ ngược lại sẽ chọn một nơi!”
Bắc Cực được bao phủ bởi các sông băng, con người không thể tiếp cận, thời tiết lạnh giá, môi trường có thể gọi là khắc nghiệt. Môi trường khắc nghiệt như vậy có thể hạn chế mức độ lớn nhất việc sử dụng khoa học kỹ thuật và công nghệ của con người. Hơn nữa, lực lượng mặt đất của con người rất khó có thể tiếp cận trên quy mô lớn.
“Tiếp tục theo dõi!”
……..
Tần Dương dẫn theo đội viên của tiểu đội Kỳ Tích ngồi trên ngọn núi, một đám đều tò mò nhìn con quái vật khổng lồ ở nơi xa kia.
“Phi thuyền của người Nossa à. Lần trước, chúng ta nhìn nó bay đi, không ngờ hiện tại nó lại rơi vào tay chúng ta!”
“Đội trưởng, chúng ta cứ ở đây nhìn sao? Hay đi qua xem sao? Chúng ta không chịu sự hạn chế của mệnh lệnh…”
Tần Dương lắc đầu: “Xét cho cùng thì thứ kia là thứ mà chúng ta không biết. Mặc dù bên trong không có người Nossa, nhưng ai cũng không dám bảo đảm bên trong không có nguy hiểm. Dù sao thì chúng ta đi cũng chỉ là xem thứ hiếm lạ, không nhất định phải đi xem, vẫn nên đừng mạo hiểm, an toàn là trên hết.”
Trần Hầu cười nói: “Không đến mức đó chứ. Nhiều nhân viên nghiên cứu và chiến sĩ chiến đầu đều đi vào. Nếu thật sự có bẫy rập hoặc nguy hiểm gì, thì chỉ sợ đã sớm xảy ra rồi.”
Tần Dương quay đầu cười, nói: “Cậu muốn đi à?”
Trần Hầu hơi do dự: “Thật ra cũng không phải nhất định phải đi, chỉ là có chút tò mò thôi. Hơn nữa, bỏ lỡ cơ hội quan sát gần lần này, thì cũng không biết về sau còn có cơ hội nhìn thấy nữa không.”
Tần Dương cười, nói: “Muốn đi xem thì đi xem. Tôi chỉ suy xét từ góc độ an toàn mà thôi.”
Mắt Tần Hầu sáng lên: “Vậy tôi đi xem một chút?”
Tần Dương xua xua tay: “Muốn đi thì đi, tự chú ý an toàn.”
Trần Hầu lập tức vui vẻ, quay đầu hỏi: “Còn ai đi không?”
Mạnh Linh đứng lên: “Tôi đi với cậu.”
Tây Môn Du nhìn qua Tần Dương cũng không có ý phản đối, anh ta đứng lên: “Tính cả tôi nữa.”
Ba người cùng đi. Tần Dương nhìn La Kinh Phong và Dương Tiểu Bắc ngồi bên trái phải mình, thuận miệng cười, hỏi: “Các anh không đi sao?”
La Kinh Phong trả lời: “Xét cho cùng cũng hơi tò mò, nhưng chỉ là máy móc, xem cũng được, không xem cũng được.”
Tần Dương quay đầu nhìn Dương Tiểu Bắc. Dương Tiểu Bắc thản nhiên trả lời: “Chúng ta là người chiến đấu, không phải nhân viên nghiên cứu, không cần thiết phải xem, xem cũng không thấy gì.”
Tần Dương cười ha ha, không có ý kiến gì với câu trả lời của hai người.
Trong năm đội viên của tiểu đội Kỳ Tích, thận trọng nhất là La Kinh Phong và Dương Tiểu Bắc, Mạnh Linh thẳng nhất, Trần Hầu tùy hứng, Tây Môn Du phóng khoáng. Lúc trước, Bạch Phá Quân từng hỏi Tần Dương có chọn phó đội trưởng không. Trong lòng Tần Dương liền nghĩ đến La Kinh Phong và Dương Tiểu Bắc. Hiện giờ, từ một việc nhỏ ngược lại có thể thấy một số ưu điểm.
La Kinh Phong và Dương Tiểu Bắc đều có sức mạnh không tồi. Ai làm phó đội trưởng cũng không kém, nhưng hiện tại số lượng người của tiểu đội Kỳ Tích không nhiều, việc này cũng không vội.
“Vừa rồi tôi đếm một chút, tổng cộng tổn thất mười bảy chiếc máy bay chiến đấu. Phi thuyền kia lại không tổn hại chút nào. Sức chiến đấu của phi thuyền này rất mạnh, chạy trốn lại nhanh. Nếu nó chạy nhanh như vậy, chúng ta muốn xử lý nó thì rất khó, cũng không biết kết quả của chiến trường khác thế nào!”
Tần Dương nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Dương Tiểu Bắc: “Anh còn đếm sao?”
Dương Tiểu Bắc gật đầu, cũng không có biểu cảm đắc ý: “Cũng không cố tình đếm, chỉ là một loại thói quen thôi.”
Tần Dương ừ một tiếng: “Anh rất cẩn thận.”
Dương Tiểu Bắc cẩn thận nói: “Chúng ta đều làm chuyện sinh tử, cẩn thận một chút, không chỗ sai.”
La Kinh Phong đồng thời hơi kinh ngạc. Trong không trung, trận chiến kịch liệt như vậy, mọi người đều chú ý hướng đi của tổng cục diện, ai lại chú ý rốt cuộc trong chiến đấu có bao nhiêu máy bay chiến đấu bị rơi chứ?
Đó là chuyện của nhân viên kỹ thuật của trung tâm chỉ huy được không?
La Kinh Phong ngẩng đầu, nhìn không trung đã khôi phục sự yên ổn, nhẹ giọng thở dài: “Lần này, quy mô tấn công lớn như thế, nhưng kết quả lại dường như tổn thất không ít, đối phương dường như lông tóc vô thương…”
Dương Tiểu Bắc sửa đúng, nói: “Không phải lông tóc vô thương. Chúng ta tấn công năm tháp tín hiệu của đối phương. Tháp tín hiệu và toàn bộ lính bộ của người Nossa đóng quân bên trong bị giết chết, hơn nữa quan trọng nhất là bọn họ đột nhiên không kịp đề phòng, đã hoàn toàn hủy diệt một số phi thuyền nhỏ, để nó rơi vào tay chúng ta.”
“Mặc dù tôi cảm thấy chiếc phi thuyền này mang đến cho chúng ta lợi ích ít hơn so với chúng ta mong đợi, nhưng đây vẫn là lợi ích lớn nhất của chúng ta. Khoa học kỹ thuật của chúng ta có lẽ lại có thể tiến lên một bước lớn, có thể thu nhỏ khoảng cách chênh lệch với bọn họ.
Tần Dương nghiêng đầu hỏi: “Thu hoạch rất ít, tại sao anh lại cảm thấy như vậy?”
Ngữ điệu của Dương Tiểu Bắc chắc chắn, trả lời: “Nếu đây là một phi thuyền có công năng hoàn chỉnh, thì người của bọn họ không thể không đóng quân bên trong, không thể chạy như vậy. Bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ hết mọi cách hủy diệt. Nó còn ở đây, chỉ có thể chứng minh giá trị của nó không cao như tưởng tượng…”