Chương 2362: Thanh kiếm của vương quyền
Tần Dương đi ra khỏi phòng làm việc của Bạch Phá Quân liền thở phào một hơi.
Cuối cùng đã thoát khỏi!
Tần Dương cảm thấy mình bây giờ quá đáng chú ý, nếu lại trao thêm một giải thưởng huân chương vàng nữa, vậy chẳng phải độ hot của mình càng cao, độ chú ý càng cao sao?
Đây là huân chương vàng của Liên minh Thâm Lam, chỉ có bốn người có huân chương tử kim cấp cao hơn, nói cách khác, cũng chính là nói đeo cái huân chương vàng này lên, trong cả Liên Minh Thâm Lam, hắn chỉ cần chủ động hành lẽ cúi chào bốn người này, đây là cái phong cách gì vậy trời?
Cây cao gặp gió ắt sẽ gãy, bây giờ Tần Dương đã gặp đủ phiền phức rồi, hắn thật sự không muốn tự mình chuốc lấy phiền phức nữa.
Bạch Phá Quân thuyết phục vài câu, thấy thái độ kiên quyết của Tần Dương, ông ta đành miễn cưỡng đồng ý.
Lễ trao giải vẫn sẽ được tổ chức, đến lúc đó Tần Dương và những người khác cùng nhau nhau trao giải, trao thanh kiếm cho Tần Dương cũng coi như là đã làm xong trình tự.
Ai bảo không được để lộ quân hàm thiếu tương chứ?
Tần Dương không đợi lâu, Bàn Cổ đã tổ chức một buổi lễ trao thưởng và tuyên dương các chiến sĩ Thâm Lam thuộc về Bàn Cổ, dù sao thì người nhận được huân chương cũng không chỉ có một mình Tần Dương.
Năm nay chỉ trao tám huân chương vàng, Hoa Hạ chỉ có một, đương nhiên người được nhận chónh là Tần Dương, ngoài huân chương vàng còn có huân chương bạc và huân chương đồng, tổng cộng có hơn 20 người, nhưng mà trong đó đa số đều là huân chương đồng, dù sao là cấp thấp nhất, yêu cầu cũng thấp hơn nhiều, tuy không đơn giản nhưng lại là huân chương dễ lấy nhất trong bốn huân chương.
Mặc dù Tần Dương đã được tặng một thanh đao rune được sửa đổi từ thanh kiếm rune của Hoàng Tiêu Noosa, nhưng cũng có một vài thanh đao rune như vậy, lần này mấy người khác cũng được thưởng là thanh đao rune, cho nên phần thưởng của Tần Dương cũng không quá hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Tần Dương rất yên tâm!
Hắn không muốn chơi trội nữa, không muốn bị người khác chú ý đến nữa…
Nếu như đây là lộ ra là huân chương vàng, e rằng người thường xem náo nhiệt, nhưng rất nhiều người trong Bàn Cổ chưa chắc sẽ như vậy..
Có người sẽ ngưỡng mộ, có người vui cho mình, nhưng cũng sẽ có người ghen ghét đố kỵ
Mặc dù tục ngữ có câu là không ai ghen tị thì chỉ là kẻ tầm thường, nhưng không cần thiết phải khiến người khác đố kị, mang hận, hoàn toàn không cần thiết.
m thầm nhận huân chương, âm thầm nhận đồ tốt, âm thầm ăn no đúng lúc..không được sao?
"Xét về sức mạnh của cậu, tạm thời thanh đao kia sẽ không thể trả lại cho cậu. Một khi nó bị lộ ra ngoài, có lẽ sẽ mang đến cho cậu rất nhiều phiền phức, thậm chí không chừng ngay cả cường giả đỉnh phong như thủ lĩnh của Niết Bàn cũng sẽ đích thân đi cướp nó, đợi đến ngày thực lực của cậu có thể bảo vệ được tính mạng của mình dưới tay cường gia đỉnh phong, thanh đao này sẽ được trả lại cho cậu, có lẽ khi cậu có được nó, chắc chắn cậu sẽ đánh đâu thắng đó trên mọi chiến trường, bây giờ thì, mượn dùng một đoạn thời gian nữa, nếu như đại chiến bắt đầu, có lẽ sẽ được dùng trên chiến trường…”
Nhìn thấy Bạch Phá Quân đang rất nghiêm túc giải thích chuyện kiếm Thanh Diệt cho mình, Tần Dương không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc thanh kiếm này ẩn chứa bí mật gì vậy, chỉ là rất bén thôi sao, nó có thể chém đứt Hắc Giáp của người Nossa sao?”
"Có thể, ít nhất là cho đến nay, áo giáp hoặc vũ khí của người Nossa mà chúng ta đã gặp phải không đỡ được thanh kiếm Thanh Diệt, với điều kiện là nó nằm trong tay của một cường giả..”
Bạch Phá Quân trả lời một cách chắc chắn, điều này khiến Tần Dương không khỏi thở dài, không hề nghĩ rằng thanh kiếm mà mình tìm được từ ngọn núi thiêng kia lại thần kỳ đến mức có thể chém đứt Hắc Giáp của người Nossa, vậy thì quả đúng là một thanh kiếm bất khả chiến bại trên chiến trường!
"Độ sắc bén của thanh kiếm này chắc chắn là đặc điểm riêng và ưu điểm của nó, nhưng công dụng thực sự của nó không chỉ là độ sắc bén, nó còn có những công dụng khác, thậm chí còn là một biểu tượng ..."
Công dụng khác?
Chìa khóa của kho báu chăng?
"Còn công dụng gì, biểu tượng cho cái gì?"
Bạch Phá Quân lắc đầu: "Chúng tôi vẫn đang nghiên cứu công dụng của nó, nhưng căn cứ vào nghiên cứu của chúng tôi về lịch sử cổ đại, thanh kiếm này không phải được sản xuất trên trái đất, mà được mang đến đây từ hành tinh Bolling, nó được mang đến khi người Lander lánh nạn đến đây…
Tần Dương sững sờ: "Hả, người Lander? Bọn họ cao như vậy mà thanh kiếm này lại nhỏ như vậy, nhìn thế nào cũng không thấy là đồ mà họ dùng luôn ấy. Tôi vẫn luôn tưởng rằng thanh kiếm này có liên quan tới người Nossa, Grim không có ở đây à, ông ta là người Lander, hỏi ông ta không phải là ra rồi sao?”
Bạch Phá Quân cười khổ: "Tôi đã hỏi từ trước rồi, ông ấy nói với chúng tôi rằng thanh kiếm này là thanh kiếm Tế Tự, đồng thời cũng chính là thanh kiếm của vua, tượng trưng cho vương quyền. Thanh kiếm này cũng liên quan đến bí mật của người Lander, nhưng ông ấy cũng không rõ cụ thể nó là gì là, bởi vì chỉ có một số ít người Lander cấp cao mới biết về thanh kiếm này. Người Nossa cũng biết thanh kiếm này, vì vậy một khi thanh kiếm này bị lộ, bọn họ nhất định sẽ cướp nó.”
"Mặc dù bây giờ trong chúng ta vẫn không có ai biết rốt cuộc hành tinh Bolling trông như thế nào, phía bên người Lander có còn tồn tại ở đó hay không, nhưng chung quy thanh kiếm này vẫn là biểu tượng cho vương quyền của người Lander. Bất kể trong tình huống nào thì chắc chắn bọn họ đều muốn cướp, nếu như người Lander vẫn còn tồn tại, vậy thì bọn họ càng muốn cướp, cho nên nó nằm trong tay cậu sẽ không hề an toàn chút nào.”
Thanh kiếm Tế Tự?
Tượng trưng cho vương quyền?
Tần Dương mở to hai mắt, giống như mình tìm được cái gì đó thần kỳ lắm bậy, nhưng sau đó lại nghĩ đến thanh kiếm này tự bay lơ lửng trên không, vô cùng sắc bén lại thần kỳ như thế, xem ra dùng nó để tế lễ cũng không có gì không hợp. Nhớ lại bức ảnh đó, trên bàn thờ, một thanh kiếm lơ lửng trên không trung, người dân bên dưới quỳ bái, thật là cảm động ...
Đây chỉ quả là một củ khoai bỏng tay.
May mà mình đã giao thanh kiếm này ra trước khi nó bị lộ ra ngoài, nếu không không chừng bây giờ đã mang lại họa lớn rồi.
Tần Dương không biết rằng lúc trước Augustus đã dẫn một đội cao thủ xuất hiện ở gần nhà mình, sẵn sàng cướp kiếm Thanh Diệt rồi tiện tay tàn sát cả gia đình của Tần Dương, nhưng tạm thời biết rằng thanh kiếm không còn trong tay của Tần Dương, hơn nữa còn có nhiệm vụ quan trọng khác, mới không hành động nữa, để Tần Dương thoát khỏi một trận tai ương ...
"Thôi được, để thanh kiếm này ở đây trước, cho dù không trả lại tôi cũng không sao, nếu tôi thỉnh thoảng muốn dùng thì cho tôi mượn chút là được..”
Mặc dù Tần Dương không có chấp niệm gì đặc biệt với thanh kiếm này, lúc trước hoàn toàn là vì đi tìm kho báu mới tìm được thanh kiếm này, hiện tại những kho báu đó vẫn nằm ở bên dưới, nhưng kiếm Thanh Diệt này là chìa khóa mở cửa, chỉ có điều Tần Dương cũng không vội đi đào nhưng kho báu kia, ai bảo hắn không thiếu tiền chứ?
Vì thanh kiếm này có thể mang đến tai họa, nên Tần Dương nghĩ thà để mất cái họa đi cũng tốt, nếu để ở nhà thì nó sẽ là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến tai họa, nổ lên khiến cả nhà tan xương nát thịt.
Ngay cả khi không mạnh mẽ tấn công, bọn họ bắt được cha mẹ, vợ, tình nhân hoặc bạn bè, đe dọa Tần Dương giao kiếm, chẳng lẽ Tần Dương còn không giao ra sao?
Bạch Phá Quân cười nói: "Tạm thời giúp cậu giữ, đợi khi cậu đủ mạnh sẽ trả lại cho cậu.”
Đột nhiên Tần Dương nghĩ tới gì đó, tò mò hỏi: "Vậy bây giờ ai dùng nó vậy?"
“Bây giờ vẫn chưa để lộ nó, nếu khi cần xuất hiện, vậy thì Mạc Y Lạc là người sử dụng…nếu như lúc đầu thứ mà Mạc Y Lạc mang theo chính là nó, vậy thì chắc chắn Hồng Tiêu Nossa sẽ chạy không thoát rồi..”