Chương 2363: Cuộc gặp gỡ của huân chương tử kim
Kiếm rất ngon, nhưng Tần Dương không “giữ” nổi.
Thần binh lợi khí, đặc biệt là thần binh lợi khí của thần có lai lịch và ý nghĩa quan trọng, giống như mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành ở thời cổ đại vậy, đều là căn nguyên của tai họa.
Mặc dù Tần Dương là người tìm thấy Thanh Diệt, nhưng hắn không cưỡng cầu rằng nó thuộc về mình, nó có thể phát huy tác dụng lớn nhất trong tay Mai Lạc Y, Tần Dương vẫn bằng lòng mạo hiểm.
Bời vi trong lễ trao huân chương Tần Dương rất khiêm tốn, khiến hắn lại không trở thành tâm điểm chú ý của mọi người nữa, đương nhiên, chắc chắn fan của hắn sẽ luôn chú ý đến hắn, bức ảnh hắn mặc đồng phục chiến sĩ Thâm Lam trông rất đẹp trai kia đã trở thành màn hình nền điện thoại của biết bao nhiêu fan thiếu nữ…
Ngay sau lễ trao giải là ngày mà những chiến sĩ Thâm Lam sau khi nhận giải Thâm Lam sẽ gặp mặt mỗi năm một lần.
Nơi gặp mặt của những chiến sĩ Thâm Lam mỗi năm mỗi khác, nhưng điểm giống nhau là cuộc tụ họp hàng năm đều do một người đức cao vọng trọng chủ trì. Nếu đó là cuộc tụ họp của những người nhận được huân chương nên người chủ trì cũng là người giành được huân chương.
Không chỉ là người giành huân chương, mà còn là người đoạt huân chương tử kim.
Bốn người nhận được huân chương tử kim sẽ lần lượt tổ chức sự kiện hoành tráng này, mời các chiến sĩ Thâm Lam mới được nhận huân chương mỗi năm tụ họp lại với nhau, sau đó thi đấu với nhau một trận. Cuối cùng, người chiến thắng có thể nhận được những phần thưởng vô cùng hậu hĩnh .
Tất nhiên, những phần thưởng này không do những người nhận được huân chương tử kim cung cấp, mà là do trụ sở của Liên minh Thâm Lam cung cấp. Những người nhận được huân chương tử kim chỉ sử dụng thân phận của họ để trợ giúp mà thôi.
Ngoài ra, mỗi người nhận được huân chương cũng có thể đưa ra một số yêu cầu đối với Liên minh Thâm Lam. Miễn là những yêu cầu này phù hợp với quyền hạn tương ứng với cấp bậc của huân chương, miễn là hợp tình hợp lí, vậy thì Liên minh Thâm Lam sẽ chấp nhận, sau đó cố gắng hêt sức để giúp người nhận được huân chương giải quyết vấn đề.
Sự kiện hoành tráng này không chỉ là vì một trận thi đấu, mà còn là cơ hội để mọi người đưa ra yêu cầu của bản thân, lỡ yêu cầu lần này thì lại yêu cầu, thủ tục sẽ tương đối rắc rối một chút.
Địa điểm tụ họp lần này là ở Đức, nhưng không phải ở thủ đô hay trong thành phố của Đức, mà là một nơi khá hẻo lánh.
Detrich Adenauer.
Là một trong bốn người giành được huân chương tử kim duy nhất trong Liên minh Thâm Lam, đồng thời, anh ta cũng là một vị cường giả đỉnh phong của chí tôn hậu kỳ.
Detrich giành được Huân chương tử kim đã rất lâu rồi, năm đó, trong một cuộc hành động đột kích của người Nossa, Detrich đã một mình chặn đứng toàn bộ quân đội Nossa, trận chiến đẫm máu không lùi bước, cuối cùng giết chết hàng trăm người Nossa, hơn nữa còn mạnh mẽ phá vỡ kế hoạch tấn công Nossa, cứu sống hàng triệu người.
Lúc đó Detrich chưa có sức mạnh của chí tôn hậu kỳ, trận chiến đó có thể gọi là sinh tử, khi quân tiếp viện đến thì cả người Detrich đã bê bết máu, vài vết thương nặng và vô số vết thương nhẹ, thậm chí trên khuôn mặt khá đẹp trai kia còn bị trúng một đao, đến nay vẫn còn để lại vết sẹo đáng sợ.
Detrich được xuất viện sau khi nằm trong bệnh viện nửa năm, các bác sĩ cho biết việc anh có thể bình phục thì quả là một điều kỳ diệu.
Xét thấy tinh thần chiến đấu dũng cảm quên mình của Detrich và số lượng người Nossa bị giết chết, cứu sống hàng triệu người, cuối cùng Liên minh Thâm Lam đã trao cho Detrich huân chương tử kim, đây là vinh dự tối cao, điều đó cũng có nghĩa là anh ta đã trở thành anh hùng và là tấm gương được toàn bộ người của Liên minh Thâm Lam tôn kính, học hỏi.
Lần này địa điểm gặp mặt là trong lâu đài tư nhân của Detrich, nơi này là một nơi hẻo lánh, phía sau lâu đài là rừng núi bạt ngàn, vùng đất rộng rãi, rất thích hợp để tổ chức các cuộc thi đấu.
Tần Dương lặng lẽ đến thị trấn nhỏ nơi Detrich ở, đi dọc theo con đường bê tông rộng rãi duy nhất hướng về lâu đài, nửa giờ sau, Tần Dương đã đứng trước tòa lâu đài cao lớn.
Tần Dương đứng ở cổng thành, nhìn tòa lâu đài cổ kính uy nghiêm tràn đầy hơi thở lịch sử này, sau đó lại nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh, trong lòng thầm nói, dưỡng lão ở đây cũng khá tốt, nhưng hơi yên tĩnh quá...
Tần Dương bước tới cửa, ở cửa có một ông già mặc trang phục quản gia cùng một dãy hầu gái mặc đồng phục đồng nhất.
Tần Dương đưa ra thẻ Thâm Lam của mình, đây là thẻ chứng minh của từng chiến sĩ Thâm Lam, mặt sau quốc gia, tên và số. Ngoài ra, bên trong huy hiệu còn có một con chip lưu trữ thông tin của Tần Dương, chỉ có điều con chip này phải dùng máy đặc biệt mới đọc được chứ thiết bị bên ngoài không đọc được.
Ông lão đặt tấm thẻ vào khe của chiếc máy ơt bên cạnh, toàn bộ thông tin của Tần Dương lập tức hiện lên, bao gồm cả huân chương vàng lần này của Tần Dương.
Khi ông lão nhìn thấy thông tin hiển thị trên màn hình, vẻ mặt đột nhiên trở nên cung kính, nghiêng người cung kính đưa tay ra, "Anh Tần, mời vào trong."
Khách đến thăm bình thường, ông lão chỉ lệnh cho người hầu gái bên cạnh đưa khách đi vào rồi sắp xếp, nhưng đối với Tần Dương thì ông sẽ đích thân dẫn đường.
“Tôi tên lag là Ebel Tass, là quản gia của ông Detrich, anh Tần còn trẻ như thế mà đã lập được những chiến công như vậy, nhận được huân chương vàng, thực sự khiến người ta kính phục.”
Tần Dương cười nói: "Chỉ là làm hết chức trách mà thôi."
Ebel mỉm cười và dẫn Tần Dương đi thẳng vào lâu đài, trên đường đi, Tần Dương nhìn thấy không ít người đến từ nhiều quốc gia khác nhau. Những người này có người mặc quần áo bình thường, cũng có người mặc đồng phục của chiến sĩ Thâm Lam, rõ ràng là tất cả những người đoạt huân chương đã đến với buổi gặp mặt lần này.
Ebel dẫn Tần Dương đi qua, lập tức thu hút rất nhiều chú ý.
"Đó không phải là quản gia của ngài Detrich sao? Lúc trước khi tôi đến, người giúp việc dẫn tôi vào phòng. Sao lần này lại là ông ấy đích thân dẫn đường?"
"Thanh niên kia còn trẻ thật, cậu ta là ai? Cũng là người nhận huân chương tới tham gia buổi họp mặt lần này sao?"
"Anh không chú ý đến tin hot trên thời sự à? Cậu ta mà anh cũng không biết à? Cậu ta là Tần Dương, một học người tu hành đến từ Hoa Hạ, Anh ấy gần như càn quét toàn bộ tổ chức thông thần sơ kỳ, thậm chí còn lập nhiều kỉ lục càn quét tổ chức thông thần…”
"A, cậu ta là Tần Dương ư! Đúng là quá trẻ rồi!"
"Là câu ta đó, cậu ta nhận được huân chương gì không? Huân chương gì vậy, sao tôi chưa nghe nói đến?"
"Đúng vậy, tôi có xem lễ trao giải mà Hoa Hạ đã tổ chức lúc trước, hình như cậu ta không nhận được huân chương."
"Chắc là có chứ, nếu không, cậu ra chạy tới đây làm gì?"
"Trước đây cậu ta đã lập được công không nhỏ, cậu ta đã phát hiện ra mối liên hệ giữa các tháp tín hiệu và giết chết Hoàng Phương Noosa, có lẽ còn có vài chuyện mà chúng ta chưa biết nữa, tóm lại, rất lợi hại đó.”
Trong khi mọi người đang bàn tán xôn xao, trên chiếc ghế sô pha ở góc sảnh lâu đài, một người đàn ông trông khoảng hơn 40 tuổi, tay cầm một ly rượu vang đỏ, đang từ từ thưởng thức nó.
Ánh mắt người đàn ông rơi vào vào Tần Dương bóng lưng đi theo Ebel trước mặt, hắn hơi cúi đầu xuống, trong mắt rũ xuống có một tia sát ý lạnh lùng xẹt qua ...