Chương 2364: Lam Hồn Dịch
Tần Dương quan sát gian phòng rộng rãi, sau đó quay đầu cười nói cảm ơn.
"Cám ơn, để tôi tự nhiên là được rồi, không làm trễ nãi công việc của ông nữa."
Ebel không nhúc nhích, cười nói: "Anh Tần, anh từ xa tới, có thể nghỉ ngơi một chút, nếu anh không để ý, ông Detrich rất muốn gặp anh một chút."
Tần Dương sửng sốt một chút: "Ông Detrich ... muốn gặp tôi?"
Ebel lịch sự mỉm cười: "Đúng vậy, ngài Detrich luôn rất chú ý đến từng hành động của anh Tần, ông ấy khen ngợi về anh rất nhiều, nói anh là nhân tài xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Liên minh Thâm Lam, cho nên ông ấy đã dặn dò tôi, chỉ cần anh Tần đến thì hãy mời anh đến gặp ông ấy, đương nhiên là phải theo mong muốn của cậu Tần."
Tần Dương có chút kinh ngạc, hắn không ngờ thế mà Detrich lại muốn gặp mình.
"Là cùng gặp mọi người, hay là… gặp riêng tôi?"
Dù sao đối phương cũng là cường giả đỉnh phong, đoạt được huân chương tử kim, có thể coi là đại lão chân chính, Tần Dương mang lòng kính nể với ông ấy.
Ebel cười và nói: "Ông Detrich muốn gặp riêng cậu, không có thêm người khác.”
Tuy trong lòng Tần Dương rất bất ngờ, nhưng hắn cũng rất tò mò đối phương tại sao muốn gặp hắn, mở miệng trả lời: "Đương nhiên là được, đó là vinh hạnh của tôi."
Ebel cười nói: "Được rồi, cậu Tần, vậy nửa giờ nữa tôi sẽ đến mời cậu."
"Được!"
Sau khi Ebel rời đi, Tần Dương đóng cửa lại, vẻ mặt hiện lên tia nghi ngờ.
Tại sao Detrich lại muốn gặp riêng mình?
Cho dù mình xuất sắc đến mức nào đi nữa thì cũng không xuất sắc đến mức khiến Detrich muốn gặp riêng mình, dù sao hắn là người Hoa Hạ, mà Detrich là người Đức, hai bên cũng không có qua lại gì.
Chẳng lẽ chỉ là vì rất tán thưởng thôi sao?
Vẫn luôn cảm thấy có chút cảm giác hơi bất thường….
Tuy rằng trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng Tần Dương cũng không nghĩ nhiều rốt cuộc tại sao đối phương lại muốn gặp mình, không phải gặp rồi sẽ biết sao?”
Đoán lui đoán tói, không thấy lãng phí tinh thần à?
Nửa giờ nhanh chóng trôi qua, Ebel đúng giờ gõ cửa phòng Tần Dương.
"Mời đi theo tôi."
"Làm phiền rồi!"
Tần Dương đi theo Ebel đi lên rất nhiều tầng của tòa lâu đài, đi qua một đoạn, trước mắt chợt sáng lên, thế là đã đi đến một cái ban công lộ thiên ở phía trên tòa lâu đài.
Trên ban công lộ thiên đặt một cái bàn nhỉ, trên bàn cí hai đĩa trái cây, một chai rượu, hai ly rượu, trong đó một ly đầy rượu, một ly rỗng, ngoài ra còn có một túi ... Hạt dưa.
Vâng, hạt dưa!
Một người đàn ông trung niên vạm vỡ với một vết sẹo rõ ràng trên mặt đang ngồi trên bàn, chân bắt chéo, trong tay có một nắm hạt dưa, đang ngồi cúp hạt dưa, trông có vẻ thư thái.
Tuy bộ dáng của người đàn ông này khiến cho người ta có cảm giác rất cường tráng, nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy mạnh mẽ áp bức, đặc biệt là dáng ngồi có vẻ phóng túng bất kham, khó có thể dính dáng đến uy nghiêm, ngay cả chòm râu cũng hơi dài, hiển nhiên đã mấy ngày không sửa soạn. Nếu như trên mặt không có vết sẹo kia, cùng thêm do Ebel dẫn mình tới, Tần Dương khó mà liên hệ được người đàn ông ngang ngược bất kham này với Detrich cường giả đỉnh phong chí tôn hậu kì nhận được huân chương tử kim kia là một.
"Nào, ngồi đi."
Detrich nhìn thấy Tần Dương bước vào, hơi hơi dựa vào trên ghế, tùy ý chào hỏi Tần Dương một câu bằng tiếng Anh.
Tần Dương nhìn phong cách, giọng điệu nói chuyện của Detrich, đoán được Detrich cũng là người không chú ý mấy chuyện nhỏ nhặt, lập tức không khách sáo nữa, hắn cười nói cám ơn rồi thản nhiên ngồi xuống.
Detrich nhìn Tần Dương từ trên xuống dưới, rất thẳng thắn, không phải là loại ánh mắt âm thầm đánh giá, nhưng lại không khiến cho người ta có cảm giác bị xâm phạm.
Tần Dương cảm giác mình là một loại động vật quý hiếm bị người xem hay là bảo vật gì đó, bởi vì từ trong mắt Detrich, giống như ông đang thực sự thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Detrich nhìn Tần Dương vài lần, để hai chân xuống, cầm lấy chai rượu bên cạnh rót vào ly của Tần Dương, cười nói: "Uống rượu."
Tần Dương cười: "Ăn trái cây nhắm rượu?"
Detrich mỉm cười: "Vậy cậu thích uống gì?"
Tần Dương suy nghĩ một chút: "Ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là uống cùng ai."
Detrich bật cười, nâng ly rượu lên trước mặt lên: "Câu nói quá hay, nào, uống một ly nào."
Detrich uống một hơi hết ly rượu, để ly xuống, sau đó cầm lấy một quả lê bên cạnh ném cho Tần Dương: "Thử cái này đi, mùi vị không tệ dâu."
Detrich cũng tự mình lấy một quả, cắn một miếng lớn: "Đã nghĩ ra mình muốn đưa ra yêu cầu gì chưa?"
Tần Dương sửng sốt một chút, không ngờ Detrich lại đột nhiên nói một câu như vậy, đổi chủ đề cũng quá nhanh rồi đó?
Tần Dương do dự một giây rồi trả lời thẳng thắn: "Vẫn chưa nghĩ ra, chủ yếu là tôi không biết mình có thể đưa ra yêu cầu gì, cũng không quá rõ trong đó có cái gì, hoặc là tôi có thể lấy được cái gì ... Nếu không ngài Detrich hãy cho tôi một gợi ý đi?”
Detrich đã gia nhập Liên minh Thâm Lam mấy chục năm rồi, hơn nữa còn với tư cách là người nhận được huân chương tử kim, cứ bốn năm một lần, ông sẽ tổ chức một cuộc gặp mặt của những người đoạt huy chương, đồng thời thu thập các yêu cầu của mọi người, nói về việc hiểu quy tắc thì ai có thể hơn ông chứ?
Detrich nở nụ cười: “Cậu không sợ tôi đưa ra gợi ý bậy sao?"
Tần Dương cười nói: "Ngài đức cao vọng trọng, là tiền bối của chúng tôi, sao lại có thể đưa ra gợi ý bậy cho chúng tôi chứ?"
Detrich hơi nghiêng người về phía trước: "Rốt cuộc sức mạnh của cậu bây giờ là ở mức nào?"
Tần Dương trả lời thẳng thắn: "Thông thần sơ kỳ."
Detrich hỏi: "Còn sức chiến đấu thì sao?"
Tần Dương do dự một chút, hơi dè dặt trả lời: "Gần với thông thần hậu kỳ."
Detrich cắn một quả lê: "Sức chiến đấu khá cao đó, nhưng cảnh giới vẫn còn ở ở giai đoạn sơ kỳ, còn có không gian nâng cao, đúng rồi, tôi vẫn luôn chú ý đến cậu từ sau cuộc gặp mặt giao lưu tuổi trẻ giữa hai nước. tôi nhớ trước đó không lâu thì sức mạnh cậu chỉ mới siêu phàm sơ kỳ… được rồi, nếu không tiện nói cũng không cần nói đâu.”
Trong lòng Tần Dương hơi do dự, sắp xếp lại câu chữ một chút: "Dùng một số phương pháp đặc biệt, chất lỏng băng hàn màu xanh lam..."
Đột nhiên hai mắt Detrich mở to: "Dịch Lam Hồn! Chẳng trách sức mạnh của cậu tăng nhanh như vậy. Chỉ là mặc dù dịch Lam Hồn có tác dụng đặc thù tăng sức mạnh rất nhanh, nhưng tác dụng phụ của nó cũng cực kỳ mạnh, băng hàn vô song, không chỉ cơ thể bị dày vò, mà nó còn được mệnh danh là có thể đóng băng linh hồn của một người, khiến người ta trực tiếp trở thành một tên ngốc, sao mà cậu chịu đựng được vậy?”
Dịch Lam Hồn!
Tần Dương hơi kinh ngạc, thế mà Detrich thật sự biết tên của chất lỏng màu xanh lam kia!
"Lực tinh thần của tôi tương đối cao, hơn nữa thân thể của tôi cũng mạnh hơn do thể chất song tu luyện hóa, cho nên khả năng chịu đựng của tôi có thể cao hơn người thường một chút..."
Tần Dương giải thích một câu, nghĩ nghĩ rồi nói thêm, "Thực ra lúc đó tôi đã hoàn toàn tê cứng… đúng rồi, ngài Detrich, dịch Lam Hồn, đó là thứ gì vậy?”