Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2357 - Chương 2368: Một Đao Như Rồng

Chương 2368: Một đao như rồng
 

Tần Dương ngồi trên tảng đá, ăn lương khô mà hắn mang theo, mắt nhìn xung quanh, không lo lắng vội vã.

Hắn không cần phải lo lắng có người tấn công hắn, bới vì hắn vẫn chưa có hành động gì, trên người cũng chả có vật phẩm gì.

Mặc dù cuộc thi có thể tấn công bất cứ một ai mà không vi phạm quy tắc, nhưng nếu như đối phương không có vật phẩm gì ở trên người, vậy tấn công người ta làm cái gì?

Không có ý nghĩa gì cả!

Nếu như thực lực có khác biệt lớn, có thể tiện tay quét sạch đối thủ, nhưng quy tắc có giới hạn không được làm bị thương đối phương, nếu không phạm sẽ phạm quy mất quyền thi đấu, còn chưa nói thực lực khác biệt lớn, thì đối phương sẽ không gây ra sự uy hiếp cho bản thân, vậy tại sao phải động tay chân làm gì?

Trên người Tần Dương mặc bộ giáp thần kỳ của hắn, hắn đang đợi.

Hắn hiện tại không ở quá xa một vật phẩm xanh, đó chính là mục tiêu của hắn.

Tìm thấy mục tiêu trước, sau đó đạt được mục tiêu, sẽ thành mục tiêu của người khác.

Có thể tham gia cuộc thi này nhất định không ngu ngốc, thời gian một ngày thì có thể không dài, nhưng cuộc thi này không phải là ai nhắm được mục tiêu lâu nhất, mà xem xem ai có thể đem mục tiêu trở về!

Trên người không có vật phẩm mục tiêu nào, sẽ cố định được hi vọng cho bản thân, nhưng đồng thời như vậy cũng đem bản thân biến thành mục tiêu truy đuổi của kẻ khác, cho nên dù chỉ có một vật phẩm cấp độ thấp, cũng sẽ bị người khác cướp.

Người mạnh sẽ cho bản thân một sự đảm báo trước, thấp hơn chút sẽ biến những người có vật phẩm thành mục tiêu, cho nên không cần biết là vật phẩm cấp nào, đều trở thành mục tiêu cướp bóc của vô số người.

Tần Dương cách mục tiêu khoảng 10 mét, mục tiêu đó cũng không hề chuyển động.

Tần Dương không tin không có ai khác để ý đến cái mục tiêu đó, có một đáp án duy nhất là mọi người đều đang đợi.

Cần có người không nhịn được mà ra tay….

Bây giờ cũng đã xế chiều rồi, sáng sớm 9 giờ xuất phát, thời gian đã trôi qua được một nửa, Tần Dương thỉnh thoảng lại chú ý đến thời gian trên đồng hồ.

Đa số mọi người đã bắt đầu hành động rồi, vẫn còn số ít im lặng như cũ không động tĩnh gì, nhưng Tần Dương có thể chắc chắn là vật phẩm xanh có người để ý đến, điểm sáng gần đây cũng đang có người đợi cơ hội hành động, giống y như hắn.

Ranh giới giữa ngày và đêm, rõ ràng là một cơ hội thuận lợi để hành động, khi màn đêm buông xuống chớp lấy cơ hội có vật phẩm rồi ẩn mình trong màn đêm.

Chỉ cần qua được một đêm, hắn có thể đợi lúc trời sáng mà chạy thoát, vào lâu đài, hoàn thành lần khảo nghiệm này và cũng thu được gì đó tương ứng.

Tần Dương cũng nghĩ như vậy, trời tối có thể có vô số khả năng hoạt động!

Ngay lúc Tần Dương chuẩn bị ra tay, cái điểm sáng im lặng cũng bắt đầu di chuyển.

Có người đã hành động trước!

Tần Dương lộ ra vẻ thích thú trong ánh mắt, hắn không lo có người cướp khỏi tay hắn.

Hắn càng muốn như này hơn, dù sao chỉ cần mục tiêu di chuyển, mấy người xung quanh cũng tự động di chuyển theo, theo hành động, ngay lúc đó, người trong bóng tối càng dễ hành động hơn.

Tần Dương đứng dậy, chỉnh lại thanh đao rune sau lưng, hòa mình vào bóng đêm.

………..

Kelsen cõng một chiếc hộp lớn trên lưng, chạy như bay trong rừng cây.

Cây phía sau không ngừng có tiếng lá xào xạc lung lay truyền đến tai anh ta, đó là tiếng cọ sát của người vào lá cây khi di chyển với tốc độ nhanh.

Kelsen biết rõ có người đang đuổi theo anh ta, không, là đuổi theo chiếc hộp anh ta đang cõng trên lưng.

Đây là một chiếc hộp kim loại kín, dài khoảng 1mét, có hơi nặng, trong hộp có lẽ có cả nguồn tín hiệu đại diện mục tiêu và cấp độ mỗi loại.

Kelsen vỗn dỉ cho rằng đó chỉ là một vật nhỏ thôi, nhưng không ngờ mục tiêu lại lớn như vậy, nhưng đã ra tay rồi, cũng không còn cách nào khác, phải tiếp tục thôi.

Trước khi anh ta ra tay có tìm được một đỉnh núi, lên được đỉnh núi, trốn trong bóng tối,cũng có thể quan sát được rất tốt, nếu như có người đến gần, rất dễ bị phát hiện, dễ di chuyển.

Anh ta chọn ba điểm giống nhau, chuẩn bị tối nay sẽ làm như vậy, đợi đến khi trời sáng, càng dễ để chạy vào trong lâu đài.

Kelsen thực lực ở thông thần cảnh, mục tiêu của anh ta không ở mục tiêu 1 hay 2, bởi vì anh ta biết, những chỗ đó bị người ta nhìn trúng rồi thì khả năng có được không cao, giữ được cũng càng khó, thực lực của anh ta không tồi, nhưng cũng chỉ mới đến thông thần cảnh được không lâu.

Kế hoạch của Kelsen không thành sự thật, còn chưa đợi đến khi anh ta chạy đến đỉnh núi thứ nhất, tiếng xào xạc của lá cây bên cạnh lớn hơn, mà tiếng cũng nhanh chóng tiệp cận gần.

Nhanh thật!

Kelsen kinh ngạc, dừng lại, rút đao ra.

Đã không chạy được,vậy chiến đấu, nếu không đánh được, vậy nghĩ cách khác.

Kelsen ra tay trước, anh ta cũng ôm tâm lý đánh cược, nếu như không được, cũng không mất mát gì, dù sao vẫn còn thời gian, đổi một mục tiêu khác rồi cố gắng cũng ổn.

Một bóng đen lao ra từ bụi cây, một luồng khí từ thanh đao chém về phái Kelsen.

Không hoa mĩ, không chào hỏi.

Ra tay thẳng luôn.

Thô bạo.

Kelsen tiến lên chặn, thanh đao kêu một tiếng trên không trung, khí tức nổ tung như sấm sét, vỡ vụn, sẽ nát cây xung quanh.

Ánh đao lóe lên, bóng người nhanh như điện, hai bóng người không ngừng dụng nhau trên không trung.

“Bùm!”

Kelsen chém thanh đao, người kia cũng chém thanh đao, sau đó bay lên, rồi rơi vào trong bụi cây.

Kelsen thở phào một cái, người này dù tốc độ rất nhanh, nhưng thực lực vẫn kém hơn anh ta chút, vẫn may!

Trong bóng tối, không nhìn rõ gì, ra tay cướp bóc cũng rất bình thường, bóng đem tranh cướp thấy không làm dược gì, nên cũng từ bỏ mục tiêu, quay người đi, tìm một mục tiêu khác.

Kelsen thở phào, đeo chiếc hộp lên lưng, thu lại thanh đao, nhìn phía trước một lượt, động tác đột nhiên ngừng lại, tóc gáy dựng hết lên.

Phía trước anh ta, không biết từ khi nào, có một người đứng đó, im lặng nhìn anh ta.

Thanh đao của Kelsen đột ngột rung lên, đâm thẳng người trước mặt, trong lòng lo lắng căng thẳng, tên này đến từ lúc nào?

Nhân cơ hội lúc anh ta đang chiến đầu mà đến hay sao?

Bóng người từ tư giơ tay lên,cầm lấy chuôi thanh đao, từ tù rút thanh đao trên lưng ra, chậm rãi bước đến gần Kelsen.

Ánh trăng thưa thớt chiểu rọi lên gương mặt người đối diện.

“Tần Dương!”

Kelsen nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi, thì thào.

Tần Dương nhìn Kelsen nhếch miệng cười, tay trái ôm ngực, đột nhiên xông lên, như một dòng điện xẹt qua, chớp mắt đến trước mặt Kelsen, chém tới.

“Ùng ục!”

Tiếng cảu áo giáp thần kỳ, bóng Tần Dương như rồng, một đao bay đến Kelsen.

Kelsen chỉ cảm thấy một lực lượng khổng lồ như sóng biển ập đến, người anh ta không khống chế được bay về phía sau, liên tiếp đụng gãy mấy cái cây, sau đó ngã xuống đất.

Còn chưa đứng dậy, một thanh đao đâm đến âm thầm như lưỡi kiếm tử thần từ địa ngục , sau đó ngừng lại ngay trước cổ anh ta.

“Đưa đồ của anh đây cho tôi, được chứ?”
Bình Luận (0)
Comment